Chàng Rể Phi Thường

Chương 398: Bạn cũ




Tất cả đều tại tên Sở Phàm kia, nếu cậu ta không phải kẻ thích thể hiện thì sao mình lại bị Hoàng Phụng ghét như vậy được.

Rõ ràng là theo kế hoạch thì buổi tối hôm nay anh ta có thể chiếm được trái tim của Hoàng Phụng rồi, nhưng chỉ vì tên Từ Khải kia chen ngang vào, hơn nữa mục đích của hắn ta vốn dĩ là đến để gây khó dễ cho Sở Phàm cho nên Sở Phàm chính là người gián tiếp phá hỏng kế hoạch của anh ta.

“Thằng Sở Phàm chết tiệt, chuyện này chưa kết thúc ở đây đâu!”

Vương Quyền bực tức suy nghĩ rồi bắt xe ra trạm tàu cao tốc của thành phố Vân Hải.

Lúc này, Sở Phàm và Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết đã đi mua sắm nốt mười cửa hàng cuối cùng, lần này Trần Mộng Dao không chỉ mua quần áo cho bản thân mà còn chọn mua cả đồ cho Sở Phàm nữa.

Vừa chọn đồ cô vừa cùng Sở Phàm nói về một số chuyện thú vị xảy ra trong những ngày qua.
“Sở Phàm, anh có biết một cựu sinh viên tên là Lý Văn Bác lần trước từng xuất hiện ở trường của chúng ta không?”, Trần Mộng Dao đột nhiên hỏi một số chuyện linh tinh.

“Anh biết người đó, sao thế em?”

Sở Phàm thoáng sửng sốt nhưng cũng tỏ ra như không có chuyện gì mà hỏi lại cô.

Tên này khi đó còn muốn trêu ghẹo Thẩm Lăng Khê, sau khi bị anh đánh cho bất tỉnh thì anh giao cho Giang Mậu để Giang Mậu khiến anh ta không thể mở miệng được mà tiết lộ chuyện Thẩm Lăng Khê về nước tìm anh.

Sau đó vì có việc gấp cần xử lý cho nên anh cũng quên chưa hỏi Giang Mậu xem chuyện đó xử lý ra sao rồi, anh chỉ nhớ rằng Giang Mậu có nhắn tin báo cho anh rằng mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả.

Bây giờ Trần Mộng Dao nhắc đến con người đó thì lại khiến anh cảm thấy vô cùng tò mò.
“Anh biết không, người đó trông thì vô cùng hiền lành nho nhõ, là một ông chú có sức hấp dẫn vô cùng, lúc đó còn làm siêu lòng không biết bao nhiêu bạn nữ nữa, nhưng kết quả là ông ấy lại là gay chứ!”, Trần Mộng Dao ghé sát vào bên tai Sở Phàm thì thầm.

Sở Phàm còn chưa kịp phản ứng lại, anh gãi gãi đầu nói: “Sao cơ, sao ông ta có thể là gay được?”

“Bởi vì buổi tối ngày kết thúc lễ tốt nghiệp của các anh thì chỗ em có một số bạn nữ bạo dạn muốn chinh phục ông chú có sức hấp dẫn đó nhưng kết quả là bọn họ theo đi theo Lý Văn Bác suốt dọc đường sau đó phát hiện ra xe của ông ấy đỗ ở bãi đỗ xe của một khách sạn lớn, và trùng hợp là cô của một trong những bạn nữ này lại làm việc ở khách sạn đó luôn”.

“Bạn nữ ấy cứ nài nỉ nịnh nọt người cô và cuối cùng bọn họ cũng biết được số phòng mà Lý Văn Bác ở trong khách sạn, hơn nữa còn đến đó đợi sẵn, bọn họ muốn đợi khi gặp được Lý Văn Bác sẽ tìm cách tiếp cận ông ta và sau đó sẽ lấy thông tin liên lạc”.
“Nhưng không ngờ bọn họ đợi đến rạng sáng cũng không không thấy Lý Văn Bác về phòng, bọn họ tưởng Lý Văn Bác tối nay sẽ không về nữa và khi đang định rời đi thì phía cửa thang máy mở ra, Lý Văn Bác có vẻ đã uống say và được hai người đàn ông cao to dìu vào phòng”.

“Ban đầu bọn họ cũng không nghĩ gì cả mà chỉ cho rằng hai người đàn ông cao to kia là vệ sĩ của Lý Văn Bác, và khi bọn họ đang tìm cách tiến lại để bắt chuyện thì phát hiện ra cửa phòng của Lý Văn Bác không khoá”.

“Một bạn nữ tò mò liền đẩy cửa liếc nhìn vào bên trong thì chợt nhìn thấy Lý Văn Bác đang bị hai người đàn ông to cao kia làm…”

Chuyện xảy ra sau đó thì Trần Mộng Dao không thể tiếp tục nói nữa mà cô làm ra động tác nổi da gà, rùng mình nhẹ một cái nữa.

Sở Phàm lắc đầu cười khổ, anh thầm nghĩ cuối cùng thì anh cũng biết được Giang Mậu đã dùng khách gì để xử lý gọn Lý Văn Bác rồi, có thể hai người đàn ông cao to đó là gay thực sự, để cho hai người đó ăn thịt Lý Văn Bác xong sẽ chụp một vài tấm ảnh “sεメy” để làm bằng chứng, chính vì thế mà có thể cả đời này Lý Văn Bác cũng không dám hé răng nửa lời những gì có liên quan đến Thẩm Lăng Khê nữa.
Nhưng như vậy cũng thật là thê thảm.

Trong lòng anh tự nhủ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng “mồ hôi đầm đìa” ấy thì anh lại thấy hơi kinh hãi.

Thu lại ý nghĩ đó, Sở Phàm tiếp tục cùng hai cô gái đi mua sắm, lúc này đột nhiên một giọng nói chứa đầy sự vui sướng vang lên sau lưng ba người: “Ôi Mộng Dao, có phải là Mộng Dao không thế?”

Nghe thấy có tiếng người phía sau gọi mình thì Trần Mộng Dao dừng bước rồi quay lại phía sau nhìn.

Phía sau ba người là một đám thanh niên nam nữ, trong tay đang xách từng túi đồ lớn nhỏ, hiển nhiên là họ cũng đang đi mua sắm.

Người vừa gọi tên Trần Mộng Dao là một cô gái trẻ trong đám đó.

“Cậu là …Uyển Hy!”

Ban đầu Trần Mộng Dao còn cảm thấy ngờ ngợ, đến khi nhận ra đối phương thì khuôn mặt cô tỏ ra niềm vui sướng không thể nào che dấu được.
“Tống Uyển Hy, đúng là cậu rồi!”

Trần Mộng Dao đưa hết túi đồ treo lên người Sở Phàm rồi hớn hở chạy lại trước mặt cô gái tên là Tống Uyển Hy kia.

“Đúng vậy, mình cũng không ngờ lại gặp được cậu ở đây, đúng là trùng hợp thật đấy!”, Tống Uyển Hy cũng xúc động nói.

Sau đó, cô ta nhìn sang Sở Phàm với trang phục giản dị và cả Kiều Tuyết xinh đẹp giống như tiên nữ giáng trần, rồi hỏi nhỏ: “Mộng Dao này, người kia là chị gái Mộng Vũ của cậu đúng không? Chị ấy khác trước nhiều quá, trước đây đâu có như vậy chứ!”

Vẻ mặt Trần Mộng Dao hơi gượng lại, cô lắc đầu nói: “Chị ấy không phải là Trần Mộng Vũ, nhưng chị ấy cũng là chị gái tớ tên là Kiều Tuyết”.

Nghe thấy vậy, Tống Uyển Hy cũng hiểu ra và gật đầu, cô ta cũng không hỏi thêm Trần Mộng Dao vì sao lại chỉ gọi là trống không gọi thẳng họ tên của Trần Mông Vũ như vậy.
“Mộng Dao này, sau khi tốt nghiệp cấp ba xong thì hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại, cũng phải ba năm rồi ấy nhỉ!”, lúc này Tống Uyển Hy nhìn Trần Mộng Dao một lượt rồi nói: “Năm đó cậu chính là hoa khôi của lớp mình, không ngờ nhiều năm trôi qua cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy, à mà cậu mau tiết lộ cho mình đi, cậu đã có bạn trai chưa đấy?”

Khoé môi Trần Mộng Dao khẽ cong lên, cô quay người rồi khoác lấy cánh tay Sở Phàm rồi nói với vẻ mặt đầy tự hào: “Đương nhiên là mình có bạn trai rồi, đây là anh Sở Phàm bạn trai của mình!”

“Cậu nói sao, anh ta chính là bạn trai của cậu à?”

Nghe thấy Trần Mộng Dao nói vậy thì đột nhiên sắc mặt Tổng Uyển Hy tỏ ra kinh ngạc.

Cô ta nhìn thấy Sở Phàm ăn mặc bình thường nên lúc nãy còn tưởng anh là tài xế của gia đình Trần Mộng Dao nữa cơ.
Dù sao thì trong thời gian học cấp ba, Trần Mộng Dao ở trong nhà họ Trần cũng là một gia đình có chút tiếng tăm ở khu Tịnh Yên, ít nhất thì ở thời bọn họ học cấp ba nhà họ Trần cũng được coi là một dòng họ lớn rồi.

Chỉ là sau đó cô ta thì vào một đại học ở tỉnh khác xa nhà, cho nên những năm gần đây không thường xuyên về nhà vì thế mà không biết rằng nhà họ Trần đã bị xoá tên ở khu vực này rồi.

Cô ta lầm tưởng Sở Phàm là tài xế cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.

“À….chào anh, tôi là Tống Uyển Hy, là bạn học cấp ba của Mộng Dao!”

Để giữ phép thì lịch thì Tống Uyển Hy vẫn lên tiếng chào hỏi Sở Phàm.

Sở Phàm nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô ta thì cũng ngầm đoán được trong lòng cô ta đang nghĩ gì rồi, nhưng anh cũng chẳng muốn so đo tính toán gì cả, anh chỉ cười và chào hỏi lại, rồi đưa tay ra định bắt tay Tống Uyển Hy.
Kết quả là cô ta quay ngoắt đi, giả bộ như không nhìn thấy khiến Sở Phàm cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“À Mộng Dao này, lớp trưởng lớp cấp ba của chúng mình - Phó Tử Kiến đang muốn kết nối lại với các bạn học trong lớp đấy, cậu ta muốn tổ chức một buổi họp lớp, cậu ta còn đang không biết làm thế nào để liên lạc được với cậu thì hôm nay tớ lại gặp được cậu ở đây, đúng là trùng hợp thật!”, Tống Uyển Hy nói.

“Phó Tử Kiến à?”, Trần Mộng Dao khẽ cau mày, chứng tỏ cô không có chút thiện cảm nào với người này.

Tống Uyển Hy cũng trêu đùa nói: “Mộng Dao này, tớ còn nhớ là Phó Tử Kiến còn theo đuổi cậu suốt một thời gian nữa đúng không?”

“Cậu không biết thì thôi, năm đó người ta còn thi đỗ vào một trường đại học nổi tiếng đấy, cậu ta còn chưa tốt nghiệp thì đã được một doanh nghiệp lớn trong thành phố Vân Hải mời về làm quản lý rồi, bây giờ nhà và xe đều có cả, năm đó cậu từ chối người ta giờ có hối hận không thế?”