Đúng vậy, người Sở Phàm đỡ lúc này chính là Hoàng Phụng!
Sở Phàm vội vàng thả cô ra, chỉ vào bên trên rồi hỏi: “Đặc viên Hoàng, sao cô lại đi từ phía trên xuống thế này, có việc gì gấp à?”
Trên thực tế, khi Sở Phàm nhận ra Hoàng Phụng thì đã bỏ luôn khả năng cô ấy vì bất cẩn mà va phải cửa sổ rồi ngã xuống.
Đùa gì vậy, người ta là đặc viên do bên trên phái xuống, sao có thể bị ngã như vậy được? Chắc chắn là có chuyện gì gấp cần xử lý nên mới không kịp đi thang máy thôi!
Nhưng Hoàng Phụng nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, rồi cắn răng nói: “Giờ tôi không giải thích được, tôi phải đi lên đó ngay!”
Nói rồi, cô vội vàng đẩy Sở Phàm ra rồi hùng hổ xông lên.
Sở Phàm ngẩn ra, ngu ngơ nhìn theo bóng Hoàng Phụng mất tích tại thang máy.
“Anh Sở Phàm, người đó là ai vậy?”
Lúc này, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi tới, tò mò hỏi.
Sở Phàm không hề giấu diếm mà nói luôn thân phận của Hoàng Phụng ra. Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Hóa ra là thế, sao cô ấy lại ngã từ trên xuống vậy nhỉ?”
Trần Mộng Dao vừa nói vừa lùi về sau hai bước, nhìn vào nhà hàng.
“Ơ, anh Sở Phàm, em có ấn tượng về nhà hàng này này, hình như nó là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn đó!”, Trần Mộng Dao kinh ngạc nói.
Sở Phàm hơi ngẩn ra, sau đó cũng nhìn lên trên, nhận ra đó đúng là sản nghiệp nhà anh!
Anh còn nhớ nửa tháng trước đã đến nơi này thị sát, nghe nói trứng cá muối ở đây rất nổi tiếng và cực kỳ được hoan nghênh, nếu muốn ăn thì phải đặt trước nửa tháng mới được.
“Dao Dao, chị Tuyết, chúng ta đi xem thế nào đi!”
Sở Phàm nhìn hai người, trầm giọng nói.
Mặc dù anh đã đồng ý đi dạo hẳn hoi với hai cô gái, cũng đã cúp máy khi bác Đinh gọi tới, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt thì anh không thể vờ như không thấy được.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng không phải kiểu người vô cớ làm loạn, nên cũng gật đầu đồng ý.
Ba người vừa đi đến thang máy thì cửa thang máy cũng mở, bọn họ chuẩn bị đi vào thì một đám thực khách từ bên trong đi ra với ánh mắt hoảng hốt.
“Anh bạn, cho tôi hỏi chút, trên kia có chuyện gì đấy?”, Sở Phàm vội vàng kéo một tên mập lại hỏi.
Tên mập đó mồ hôi đầy đầu, bị Sở Phàm kéo lại thì càng hốt hoảng hơn, đến nỗi suýt khóc.
“Ối, đừng có kéo tôi, anh muốn biết cái gì thì tự lên mà xem không được à?”,
“Má ơi, có còn là người nữa không vậy, sao tôi có cảm giác như đang xem phim hành động băng tường vượt núi ấy, chắc là mắt tôi hoa rồi, tôi phải đi bệnh viện đây, đừng có kéo tôi nữa!”
Nói rồi, anh ta gạt tay Sở Phàm ra rồi chạy đi mất.
“Vượt núi băng tường?”
Sở Phàm ngơ ngác, quay sang nhìn Kiều Tuyết.
Người luyện võ!
Cả hai đều nhìn thấy ý mà bản thân muốn nói ra từ trong ánh mắt của đối phương.
Sở Phàm nói: “Chị Tuyết, lát nữa chị phụ trách bảo vệ Dao Dao, mọi chuyện cứ để tôi xử lí. Để xem là người luyện võ ở đâu ra mà dám làm loạn ở nhà hàng của tôi!”
Nói xong, Sở Phàm đưa hai cô gái vào thang máy đi lên tầng ba.
Khi bọn họ đi ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà ăn thì bên trong đã vang đầy tiếng đánh nhau loạn xạ.
Vài nhân viên phục vụ đang tụm lại phía sau bàn tiếp tân ở cửa ra vào và run rẩy trong sợ hãi, Sở Phàm cũng không để ý bọn họ mà xông thẳng vào trong nhìn, sau đó anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Tháng trước tới nơi này thì nó vẫn còn là một nhà hàng vô cùng sang trọng, nhưng lúc này nó lại trở nên tàn tạ, đổ vỡ. Bàn ghế đều ngã xuống hỏng hết cả, đèn thủy tinh trên trần nhà thì cũng hỏng mấy cái, khắp sàn nhà là mảnh vỡ thủy tinh.
Mà có hai bóng người đang đánh nhau ở giữa nhà ăn, thoắt ẩn thoắt hiện giống như đang đóng phim kiếm hiệp hành động vậy.
Một người trong đó dĩ nhiên là Hoàng Phụng tay cầm gậy sắt, người còn lại là một người đàn ông có dung mạo bình thường, hơi thở giận dữ, thực lực mạnh mẽ. Trước mặt hắn, Hoàng Phụng chỉ như một đứa trẻ con, đánh ra chiêu nào cũng sẽ bị phá vỡ chiêu đó.
Có thể nói, Hoàng Phụng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu, nhưng với người đàn ông kia thì chỉ như chơi đùa.
Đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và người luyện võ, cho dù Hoàng Phụng có là đặc viên trong đội đặc chiến Hỏa Phụng đi nữa thì cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng trước mặt người luyện võ thì còn kém xa.
“Dừng tay lại, đừng đánh nữa!”
Thấy nhà hàng càng ngày càng trở nên lộn xộn, Sở Phàm không kìm được mà hét lên một tiếng.
Thế nhưng, cả hai người kia đều không dừng lại. Hoàng Phụng đang tức giận không chịu được nên không muốn dừng tay, còn người đàn ông kia thì không quen biết Sở Phàm, tưởng anh là quản lý nhà hàng, nên cũng không có ý định nghe lời.
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, nói tiếp: “Tôi bảo hai người dừng tay cơ mà, không nghe thấy à?!”
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông chửi tục một câu, giơ chân đá văng một mảnh thủy tinh đi.
Miếng thủy tinh đó biến thành một luồng sáng bay thẳng về phía miệng Sở Phàm. Nếu là người bình thường thì chắc chắn không tránh nổi sự đột ngột như vậy. May mắn thì chỉ là miệng bị rách, còn nếu xui xẻo thì có thể còn gây nguy hiểm đến tính mạng.
Trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc đó, Sở Phàm giơ bàn tay ra nắm lấy, nhẹ nhàng ôm trọn mảnh thủy tinh mang theo lực sát thương cực lớn đó trong lòng bàn tay.
Anh nhẹ nhàng dùng sức một cái!
Tiếng “bụp” vang lên.
Mảnh thủy tinh vỡ thành bột, bay ra khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh đó, người đàn ông không khỏi nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Thế mà cậu lại đỡ được chiêu này của tôi, cậu cũng luyện võ sao?”
Sở Phàm không đáp, chỉ đánh mắt sang một góc, ánh mắt lạnh lùng nhìn một người đang đút hai tay vào túi áo.
“Chắc cậu là Sở Phàm, người mà dạo này đang làm loạn cả thành phố Vân Hải lên dạo gần đây hả?”
Từ Khải thấy Sở Phàm nhìn mình, thì nhếch miệng, bước lên nói.
Sở Phàm cũng nhận ra người này là ai, cười nói: “Quá khen quá khen, tôi chỉ đánh nhau nhỏ thôi, đâu dám làm càn trước mặt ác ma thế giới ngầm chứ. Nhưng không biết vì sao anh Từ lại cho thuộc hạ đến làm loạn ở nhà hàng của tôi vậy?”
Từ Khải nhún vai, cợt nhả nói: “Vì tôi muốn đòi lại công bằng cho thể diện của mình, tôi chưa từng thấy có kẻ nào dám nẫng tay trên của tôi cả!”,
“Giờ nhân viên của cậu dám làm vậy, tức là bình thường cậu quản nhân viên không chặt, nên tôi chỉ giúp cậu dạy dỗ bọn họ một chút thôi mà!”, nói rồi, Từ Khải đánh mắt với người đàn ông kia.
Người này hiểu ý, liền giơ chân đá bay một cái ghế!
Mà hướng bay của cái bàn chính là cô quản lý nhà hàng đang trắng bệch mặt vì hoảng sợ kia.
Vào lúc cái ghế sắp bay vào mặt cô quản lý, Sở Phàm nhanh chóng tiến lên, đỡ được nó rồi đặt xuống bên cạnh.
“Cảm… cảm ơn cậu chủ ạ!”
Cô quản lý thoát chết, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới sàn, không ngừng cảm ơn Sở Phàm.
Tuy Sở Phàm không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng cũng đoán được đại khái, nên nói: “Làm ăn thì phải giữ chữ tín, phiền phức này là do cô gây ra, tôi sẽ giúp cô giải quyết, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc thì cô tự động thôi việc đi”.
Nói rồi, anh cũng không để ý sắc mặt trắng bệch của cô quản lý nữa mà bình tĩnh bước về phía Từ Khải!