Không biết Hạ Trúc lấy ở đâu ra được một bộ váy dạ hội dài màu đen, mái tóc dài mượt mà sau lưng được kẹp gọn gàng bằng chiếc kẹp pha lê, bộ váy làm lộ ra chiếc cổ trắng mịn thon dài như cổ thiên nga vậy.
Phía trước ngực của bộ váy được thiết kế một lớp voan mỏng, qua lớp voan mỏng ấy có thể thấy được vẻ đẹp lộng lẫy của người phụ nữ.
“Có đẹp không?”
Khi thấy Sở Phàm nhìn mình không rời mắt, Hạ Trúc đột nhiên cười hỏi.
“Đẹp…...đẹp lắm”.
Sở Phàm lắp bắp một câu rồi lập tức phản ứng lại, anh chột dạ lắc đầu: “Thực ra, thực ra thì cũng bình thường thôi”.
Nghe được lời nhận xét thiếu chân thành này thì Hạ Trúc không nhịn được mà phì cười, cô nhíu mày trợn tròn mắt nhìn Sở Phàm nói: “Vậy cậu mau lái xe đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.
Phải nói rằng, với một cô gái luôn hoạt bát nghiêm túc như Hạ Trúc mà đột nhiên phải tỏ ra là một người phụ nữ yểu điệu thanh tú như vậy thì quả thực vẫn có chút thú vị, Sở Phàm suýt chút nữa nhìn ngẩn người ra.
Nhưng anh lập tức điều chỉnh lại được cảm xúc rồi nổ máy chạy về hướng trang viên nằm trên đỉnh của ngọn núi Ứng Long.
Cả đoạn đường vô cùng thông thoáng, khi xe ra khỏi địa phận thành phố Vân Hải thì lượng xe lưu thông đã ít dần đi, trên con đường cao tốc vắng vẻ thẳng tắp cũng chỉ có những cây cột đèn cô đơn đứng cách nhau mười mét mà thôi.
“Nơi này cũng thật là hoang vắng quá”.
Sở Phàm cũng tranh thủ quan sát hai bên đường rồi thản nhiên nói.
“Đúng rồi, nơi này khá là thích hợp để gϊếŧ người phi tang đấy”.
Hạ Trúc ngồi ở ghế phía sau lạnh lùng thốt lên một câu như vậy.
Sở Phàm khẽ rùng mình, gượng cười nói: “Đang yên đang lành thì chị đừng nói đến những thứ kinh khủng như thế được không, chúng ta đang đi dự tiệc chứ đâu có phải là đến quỷ môn quan gì đâu chứ”.
Hạ Trúc chỉ mìm cười rồi không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc xe đã đến chân núi Ứng Long, người của tập đoàn Cùng Kỳ đã ở đó sẵn để tiếp đón.
“Hoá ra là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, chào cậu, chào cậu!”
Lúc này, phụ trách đón tiếp khách chính là một người đàn ông trung tuổi đeo kính màu vàng, ông ta đón lấy tấm thiệp mời của Sở Phàm thì lập tức lịch sự chào hỏi.
“Thật phiền quá, có thể đỗ xe ở đâu vậy?”, Sở Phàm cũng lễ phép hỏi lại.
“Cậu yên tâm, trên đỉnh núi này đã có bãi đỗ xe riêng, cậu cứ đi thẳng về phía trước theo bảng chỉ đường là được”, người đàn ông đeo kính chỉ vào con đường núi đen thui trước mắt rồi mỉm cười nói.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông”.
Sở Phàm cười lễ phép rồi tiếp tục nổ máy, anh men theo tấm bảng chỉ hai bên đường đi thẳng lên đỉnh núi.
Khi anh lên đến đỉnh núi mới phát hiện ra rằng phía sau trang viên đúng là có một bãi đậu xe khá lớn, chỉ có điều lúc này bãi xe đã đậu kín một nửa bãi, và đa phần là những chiếc xe sang mà một người bình thường có phấn đấu cả cuộc đời cũng không thể mua nổi.
Chiếc Ferrari được đặt riêng này của Sở Phàm cũng được xếp vào top 5 trong các dòng xe ở đây.
Sau khi vừa đỗ xe xong thì lập tức có nhân viên trông xe đã chờ sẵn ở đó để nhận chìa khoá xe.
Sở Phàm rút đại ra hai tờ tiền đưa cho nhân viên trông xe coi như tiền bo, rồi sánh bước cùng Hạ Trúc đi vào trang viên trước ánh mắt cảm kích của nhân viên trông xe.
“Giờ tôi mới biết là cậu chủ lại hào phóng như vậy đấy”.
Trước khi bước vào trang viên, Hạ Trúc đã chủ động khoác vào cánh tay Sở Phàm, Sở Phàm lúc này lập tức cảm nhận một sức nặng mềm mại khiến anh có chút khác thường.
Anh bối rối cười nói: “Nhiệt độ trên đỉnh núi khá thấp, khuôn mặt cậu thanh niên đó vì lạnh mà đỏ ửng lên rồi, cho nên cho cậu ta một chút tiền gọi là khích lệ, cũng không đáng gì cả”.
Hạ Trúc đang định nói chuyện thì bỗng một âm thanh mang giọng điệu trêu đùa vang lên.
“Ôi kìa, đây chẳng phải là thằng em rể hay sao, sao không đi cùng em gái tao đến đây, cô gái này là bồ nhí mày bao nuôi hay sao đây?”
Sở Phàm cau mày, thấy Trần Văn Vũ đứng trước mặt anh thì ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Lúc này Trần Văn Vũ cũng dẫn theo một cô gái xinh đẹp, hai người sánh vai đứng trước cửa trang viên giống như là đang đợi Sở Phàm đến vậy.
“Trần Văn Vũ, anh cũng đến đây?”
Sở Phàm không quan tâm đến những câu nói của Trần Văn Vũ, anh còn hỏi lại một cách ngạc nhiên.
Phải nói rằng với vị trí của nhà họ Trần thì còn lâu mới có thể với tới tầng lớp mà anh đang tiếp xúc, Trần Văn Vũ có thể đến tham dự bữa tiệc như thế này chứng tỏ anh ta cũng khá ghê gớm.
Không ngoài dự đoán, Trần Văn Vũ liền cười chế nhạo, hắn nhìn chằm chằm Sở Phàm nói: “Cậu hai nhà họ Sở, chắc là mày đã đọc được bức thư mà tao gửi tới chứ, tao đã nói rồi những gì mà mày lấy đi của nhà họ Trần thì tao sẽ từ từ lấy lại, không sót một cắc nào cả!”
“Mày đừng tưởng tao nói chơi, nếu không thì mày sẽ phải chịu thiệt hại lớn đấy!”
“Tôi không hề coi thường ai cả, đặc biệt là kẻ thù của tôi, có thủ đoạn gì thì anh cứ giở ra đi, tôi sẵn sàng chờ đấy!”, Sở Phàm chỉ lạnh lùng nói một câu rồi cùng Hạ Trúc đi vào bên trong trang viên.
Hai đôi nam nữ bước đi lướt qua nhau, rồi biết mất trong tầm mắt của đối phương.
“Nếu cần thiết, tôi/em có thể giúp cậu/anh gϊếŧ hắn”.
Đột nhiên, người phụ nữ bên cạnh Trần Văn Vũ và Hạ Trúc cùng nói ra câu đó một cách trùng hợp.
Trần Văn Vũ chỉ mím môi không nói lời nào, còn Sở Phàm lại lắc đầu: “Không cần đâu, con người này giao cho tôi xử lý là được rồi”.
Thân phận của Trần Văn Vũ lúc này vẫn còn là một bí ẩn, nếu để Hạ Trúc đi thì sẽ khó tránh khỏi gặp phải rắc rối, tốt nhất nên để anh từ từ đối phó, dù sao thì cũng sẽ xử lý ổn thoả thôi.
Trần Văn Vũ cũng chỉ lắc đầu: “Không cần đâu, để anh tự xử lý là được, hắn là kẻ thù của gia đình anh, anh không thể để liên luỵ đến em được”.
Bên trong trang viên, khách mời đến khá đông và đang ăn uống linh đình, rồi cạn ly chúc rượu lẫn nhau.
Trong số đó có không ít người mà Sở Phàm quen biết, khi nhìn thấy Sở Phàm đến bọn họ đều tiến lại gần để chào hỏi.
“Sở Phàm!”
Từ trong đám đông vang lên một giọng nói trong trẻo.
Sở Phàm quay đầu lại nhìn phát hiện ra người vừa gọi mình chính là Đổng Uyển Ngâm, người đi cạnh cô chắc chắn là em trai Đổng Bình An.
Không ngờ hai chị em họ cũng nhận được lời mời tham dự, xem ra thì bữa tiệc này đã mời đến rất nhiều doanh nhân trong các ngành, vị chủ tịch của tập đoàn Cùng Kỳ này rốt cục là có mục đích gì đây.
Sở Phàm tiến lại nói chuyện với chị em nhà họ Đổng nhưng họ cũng không biết nhiều về vị chủ tịch này, họ chỉ biết rằng tập đoàn Cùng Kỳ trước đây vô cùng nhỏ bé và thuộc kiểu tự thân vận động mà giàu có lên.
Suy cho cùng thì phía họ đa phần hợp tác với cơ quan nhà nước, nếu danh tiếng truyền ra bên ngoài quá nhiều thì có thể dễ bị người khác đàm tiếu dị nghị.
Nhưng trong khoảng hai năm trở lại đây, tập đoàn Cùng Kỳ đột nhiên trở nên hoạt động sôi nổi, dù không có chuyện gì cũng thu hút làn sóng chú ý của mọi người hoặc là làm từ thiện để lấy dăm ba cái chứng nhận, những hành động này đều mang xu hướng gây sự chú ý.
“Vậy chủ đề của buổi tiệc lần này là gì đây?”, Sở Phàm chau mày hỏi.
“Tôi cũng không rõ, trên tấm thiệp mời cũng không hề ghi, nhưng trong thành phố Vân Hải này những dòng họ nào có danh tiếng đều được mời cả, tôi nghĩ rằng đây không phải là chuyện gì đơn giản.”, Đổng Uyển Ngâm nhe nhàng nói.
Lúc này cô liếc sang nhìn Hạ Trúc đang đứng bên canh, trong đôi mắt xinh đẹp loá lên một tia ghen ghét.
“Tôi xin phép hỏi chị gái đây là?”, khoé miệng Đổng Uyển Ngâm khẽ nhếch lên, cô nhìn chằm vào Hạ Trúc hỏi.
Hạ Trúc cũng lịch sự mỉm cười đáp lại: “Chào cô, tôi là Hạ Trúc, là bạn nữ đồng hành cùng Sở Phàm buổi tối hôm nay”.
“Nhưng theo tôi biết thì bạn gái của Sở Phàm không phải là cô, vậy thì cô và cậu ấy có mối quan hệ thế nào?”, không ai ngờ rằng, một Đổng Uyển Ngâm thông minh sắc sảo giờ phút này lại phải tỏ ra dáng vẻ hung dữ khiến người khác không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Không khí xung quanh bốn người bỗng chốc trở nên kỳ lạ.