Chàng Rể Phi Thường

Chương 305: Lý Triều ngang ngược




“Chị!”

Đổng Bình An vội gọi chị anh ta.

Đổng Uyển Ngâm như bừng tỉnh, gương mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, cô ngượng ngùng nhìn Sở Phàm, ngắc ngứ nói: “Thật… ngại quá, vừa nãy tôi hơi sơ ý”.

“Không sao, chuyện nhỏ thôi mà”.

Tuy Sở Phàm cũng hơi là trai thẳng, nhưng không đến nỗi sững sờ tới mức này.

Anh không ngờ chữa bệnh mấy lần cho Đổng Uyển Ngâm lại khiến cô gái này có ý với anh, thật sự là tội lỗi.

Anh thầm than trong lòng, sau đó nói: “Nếu như không còn việc gì nữa, bọn tôi sẽ ra chào hỏi với mấy người bạn cũ, hai người có đi cùng không?”

“Thôi, bọn tôi cũng phải đi gặp một vài đối tác hợp tác, có gì nói chuyện sau nhé”.

Đổng Uyển Ngâm biết Sở Phàm muốn phá tan không khí ngượng ngùng nên cô cũng vội nói.

Ngay sau đó, bốn người tách ra, đi tìm người mình quen biết để nói chuyện và đợi đến khi bữa tiệc bắt đầu.
Hơn mười phút sau, trên thảm cỏ xanh mướt đằng trước biệt thự vang lên điệu nhạc vui tai, thì ra là màn khiêu vũ mở đầu bữa tiệc.

Đương nhiên ở đây không cần mời những diễn viên nhảy tới, các vị khách tới đây đều xuất thân từ những dòng họ danh giá, môn khiêu vũ xã giao đều là môn bắt buộc, diễn viên nhảy chưa chắc nắm vững kỹ năng nhảy cơ bản như họ, bữa tiệc cũng dễ dàng được bắt đầu.

Lát sau, những đôi nam nữ tự động dắt tay nhau, bắt đầu đu đưa theo điệu nhạc trên nền cỏ xanh mướt.

Sở Phàm đưa tay ra mời Hạ Trúc, cô ấy cũng phối hợp ngay, đặt bàn tay ngọc ngà vào lòng bàn tay Sở Phàm, hai người cùng đung đưa theo điệu nhạc, bước vào sàn nhảy.

“Không ngờ chị cũng biết nhảy?”

Sở Phàm vừa nhìn cô gái xinh đẹp như tranh trước mặt vừa ngạc nhiên nói.
Hạ Trúc nhoẻn miệng cười: “Tôi biết rất nhiều thứ, nếu như sau này có cơ hội, cậu hoàn toàn có thể thấy được”.

Sở Phàm nhún vai, cười nói: “Tôi không có ý thăm dò đời tư của chị, tôi chỉ nghĩ là chị không giống như người bình thường, xuất thân của chị khiến tôi có chút tò mò”.

Nghe vậy, Hạ Trúc lại cười, nói: “Cậu chưa từng nghe câu, trước khi yêu một ai thì sẽ tò mò với người đó sao? Cậu cẩn thận đó, đừng yêu tôi, như thế không hay đâu”.

“Câu này không phải để chỉ một người phụ nữ khi tò mò về một người đàn ông à?”, Sở Phàm ngờ vực hỏi.

“Làm gì có ai phân biệt rõ ràng như thế, ai tò mò với ai thì cũng như nhau cả thôi”, Hạ Trúc nháy mắt một cách tinh nghịch, sau đó đung đưa eo giống như một con bướm đen vừa xinh đẹp vừa huyền bí chập chờn bên cạnh Sở Phàm.
Các vị khách xung quanh đều đang khiêu vũ với bạn nhảy của mình, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Hạ Trúc thì ánh mắt cứ dính chặt vào cô.

Ngay sau đó, Hạ Trúc trở thành điểm sáng nhất của cả sàn nhảy, tất cả các cô gái đều bị cô lấn át, dường như tất cả chỉ làm nền cho cô mà thôi.

Bên dìa của sàn nhảy, Đổng Bình An cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Trúc cũng bĩu môi nói: “Chị, sao chị không ra khiêu vũ thế, chị mà đi khiêu vũ xem, chắc chắn chị ta sẽ không thể là chủ sân khấu đêm nay nổi đâu”.

Đổng Uyển Ngâm đang ngồi bên cạnh uống trà, nghe thấy vậy thì cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lầm bầm: “Câm miệng, bình thường bảo em luyện tập nhảy cơ bản em không chịu nghe, bây giờ chỉ có thể ở đây xem thôi, nếu như có bạn nhảy phù hợp thì chị còn ngồi ở đây à?”
Đổng Bình An ngượng ngùng, vội ho khan rồi đổi chủ đề.

Tại một góc sân.

Một người đàn ông khá trẻ tuổi và đám bạn đang uống cà phê, nhưng ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào dáng người đang khiêu vũ của Hạ Trúc, đám bạn xung quanh cũng chú ý tới ánh mắt của anh ta, đương nhiên là biết anh ta đang có ý với Hạ Trúc.

“Cậu Lý, thích cô em kia phải không?”, một người bên cạnh cười hỏi.

Lý Triều cười gian, không hề phủ nhận, nhưng lát sau, ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Sở Phàm đứng trước mặt Hạ Trúc, hơi cau mày nói: “Thằng kia là ai thế?”

“Thằng đó hình như là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, vừa mới xuất hiện dạo gần đây thì phải”, người bên cạnh nói.

“Cao ốc Thiên Môn là cái tòa nhà cao nhất ở khu Tịnh Yên đó phải không?”, mắt Lý Triều lóe sáng hỏi lại.
“Đúng thế, nhưng tôi thấy, thằng đó có tư cách gì mà xứng với người con gái xinh đẹp kia chứ, chỉ có người xuất sắc như cậu Lý đây mới xứng với cô ấy”, người nọ tiếp tục nịnh nọt.

Lý Triều quay sang nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa rồi nói với giọng đầy tự hào: “Anh nói đúng, tôi cũng nghĩ vậy”.

Nói xong, anh ta đứng dậy đi thẳng về phía sàn nhảy.

Mấy tên xung quanh cũng đứng dậy theo, đi đằng sau Lý Triều, nhưng người vừa tâng bốc anh ta lúc nãy lại ngồi yên tại chỗ.

Nếu như Sở Phàm chú ý tới bên này thì nhất định có thể thấy được người vừa nói đó chính là Trần Văn Vũ!

“Sở Phàm, món khai vị này hy vọng mày sẽ thích”.

Trần Văn Vũ cười khẩy, ánh mắt long sòng sọc nhìn về phía Sở Phàm và Hạ Trúc.

Sở Phàm đang thưởng thức điệu nhảy của Hạ Trúc bỗng nhiên thấy một đám người đi tới sàn nhảy, bao vây hai người.
Sở Phàm nhíu mày, vô thức đứng chắn trước mặt Hạ Trúc, không phải là anh muốn ra vẻ trước mặt Hạ Trúc mà anh chỉ nghĩ là mình là đàn ông thì sao có thể nấp đằng sau phụ nữ được, như thế thì đáng khinh quá.

“Mấy người là ai?”

Sở Phàm nhìn Lý Triều đang dẫn đầu đám người, trầm giọng hỏi.

Lý Triều nhếch mép, chỉ vào mình và nói: “Anh Sở đừng căng thẳng, tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Lý Triều, công ty điện ảnh Thiên Cung chính là công ty của tôi”.

“Công ty điện ảnh Thiên Cung?”

Vừa nghe thấy cái tên này Sở Phàm ngay lập tức hiểu được thân phận của lý Triều, công ty điện ảnh Thiên Cung là một công ty giải trí mới xuất hiện dạo gần đây, tuy rằng vừa mới tồn tại không lâu nhưng đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường giải trí.

Không chỉ bỏ ra giá cao để mua diễn viên mà còn nhiều lần tiếp cận các nghệ sĩ thuộc công ty giải trí Hành Tinh với ý đồ muốn lôi kéo bọn họ.
Mà quan trọng nhất là, công ty giải trí Thiên Cung thực ra chính là công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Cùng Kỳ.

“Anh là người của tập đoàn Cùng Kỳ?”, Sở Phàm nheo mắt, trầm giọng hỏi.

“Anh nói ngược rồi, tôi không phải là người của tập đoàn Cùng Kỳ, phải nói là tập đoàn Cùng Kỳ là của tôi, như thế mới đúng”, Lý Triều nở nụ cười đắc ý, ung dung đáp.

Sở Phàm chưa kịp hoàn hồn thì Lý Triều nói tiếp: “Thế này đi, người tổ chức bữa tiệc tối nay, chính là bố tôi, Lý Ý Đức”.

Nghe xong tất cả đều kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Ánh mắt của một vài cô gái bỗng sáng lên, đong đưa nhìn Lý Triều, dường như so với anh ta, người đàn ông tới đây cùng các cô chẳng là cái đinh gì.

Sở Phàm nhíu mày càng chặt nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng.

Nghe nói Lý Ý Đức là giám đốc to nhất ngoài chủ tịch, nghe nói đang tranh giành chức vị chủ tịch với chủ tịch đương nhiệm.
Nếu như thành công, cả nhà họ sẽ thật sự trở thành người có quyền quyết định lớn nhất tại tập đoàn Cùng Kỳ.