Anh đi tới xem, mới thấy trên bì thư ghi người nhận là anh.
“Bì thư này ai gửi đến thế?”, Sở Phàm hỏi.
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, bì thư này là do chị Tuyết nhận được, vì trên bì thư ghi rõ người nhận là anh nên chúng em cũng không mở ra xem”.
Sở Phàm trầm ngâm một lúc rồi mở bì thư ra, thấy bên trong là một mảnh vải cotton nhỏ, anh sờ vào có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chính là chiếc áo bông lụa vàng có liên quan tới thân thế của Trần Mộng Dao!
Sở Phàm đứng hình, lập tức hiểu ra ngay người gửi bì thư này cho anh là ai, chẳng cần phải đoán, rõ ràng là Trần Văn Vũ!
Hắn đã biết chuyện anh muốn lấy được chiếc áo bông lụa vàng và miếng ngọc bội, nên bì thư này chính là một lời cảnh cáo.
“Hai anh em nhà này rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Sở Phàm nheo mắt lại nhìn rồi lấy bức thư bên trong ra, trên thư có viết đúng một câu: “Những gì mà mày đã lấy của nhà họ Trần, tao sẽ đích thân cướp lại từng tý một!”
“Hờ......”
Sở Phàm cười khẩy một tiếng, rồi vò tròn bức thư lại.
Nhà họ Trần có kết cục như ngày hôm nay chính là do bọn họ tự làm tự chịu thôi, giờ Trần Văn Vũ lại đổ hết lên đầu anh, đúng là hơi thú vị đấy.
Hơn nữa anh lại muốn biết Trần Văn Vũ sẽ cướp lại những thứ đó bằng cách nào!
Trần Mộng Dao đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Sở Phàm không được tốt lắm, cô không kìm được mà hỏi: “Anh Sở Phàm, là ai gửi cho anh vậy?”
Thời buổi bây giờ, những kiểu như thư từ đã quá lỗi thời, ai muốn liên lạc gì đâu cần phải viết chữ cho mệt, đa phần sẽ nhắn một cái tin là xong, cùng lắm thêm cái email nữa, thế mà cố tình gửi thư tới đây, không biết người này cổ lỗ sĩ đến mức nào nữa?
Sở Phàm nghĩ một lúc rồi thấy vẫn nên kể chuyện này cho Trần Mộng Dao.
Vì đa số người của nhà họ Trần giờ đây đều nghĩ Sở Phàm và Trần Mộng Dao đã đẩy bọn họ đến nông nỗi này.
Trong số bọn họ không tránh nổi những người có tính cách cực đoan và từng có suy nghĩ trả thù Sở Phàm và Trần Mộng Dao.
Trước đây chưa từng xảy ra những chuyện tương tự.
Một là kiêng dè thân phận bây giờ của Sở Phàm, hơn nữa Trần Mộng Dao cũng rất ít khi ra ngoài mua sắm, gần như chỉ đến trường rồi về nhà.
Hai là nhà họ Trần khi đó đã tan đàn xẻ nghé, không có một ai đứng lên chỉ đạo, cho nên đương nhiên cũng sẽ không có ai đến gây chuyện rồi, vì sợ đến gây chuyện nhỡ đâu bị bắt thì chẳng phải là tự chuốc họa vào thân à?
Nhưng bây giờ, Trần Văn Vũ từ bộ đội trở về, với thực lực hiện nay của hắn, chắc là có thể khiến cho đám người nhà họ Trần đoàn kết trở lại.
Nếu hắn muốn đối phó với Sở Phàm, Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ là mục tiêu bị hắn cho vào danh sách.
Cho nên anh buộc phải để Trần Mộng Dao biết chuyện này, còn đề phòng trước.
“Dao Dao, chắc em còn nhớ Trần Văn Vũ chứ?”, Sở Phàm hỏi.
“Anh hai á?!”
Trần Mộng Dao đột nhiên sửng sốt, bất giác gọi theo cách xưng hô trước đây, nhưng sau đó cô ấy cũng sửa lại luôn: “À không, Trần Văn Vũ...... anh ta từ bộ đội trở về rồi à?”
“Đúng vậy, vừa về hai ngày trước xong, anh còn gặp hắn rồi cơ”, Sở Phàm cười nói.
“Vậy hai người có xảy ra mâu thuẫn gì không thế?”, Trần Mộng Dao có chút lo lắng.
Trong trí nhớ của cô, anh hai Trần Văn Vũ là một người vô cùng bạo lực.
Nếu so sánh, Trần Văn Kiệt nhát gan nhu nhược, thích dùng mưu hèn kế bẩn để hại người.
Còn Trần Văn Vũ thì lại rất bộc trực, nếu gặp phải người nào đó hoặc chuyện gì không vui, anh ta sẽ giơ ngay nắm đấm đánh thẳng mặt người ta luôn.
Trước đây đã không ít lần đem lại rắc rối cho nhà họ Trần, cho nên bà Trần lại càng thích Trần Văn Kiệt hơn, khi Trần Văn Vũ muốn đi bộ đội, bà ta cũng hoàn toàn không có ý phản đối gì.
“Vậy anh ta về làm gì thế, là để trả thù cho nhà họ Trần à?”, Trần Mộng Dao cũng rất thông minh, lập tức nghĩ ngay đến chuyện này.
“Đúng vậy, hắn cũng cho rằng nhà họ Trần đến nông nỗi này là do hai chúng ta hại, bức thư này chính là một lời cảnh cáo, nên anh kể chuyện này cho em, hy vọng say này em từ trường về nhà nên cẩn thận chú ý một chút!”
“Anh sẽ cho vệ sĩ nhà họ Sở đi theo bảo vệ em, nhưng em không được đi đâu một mình, kể cả thế nào đi nữa cũng phải đi cùng chị Tuyết đó nhé”.
Kiều Tuyết cũng là một người luyện võ, có cô ấy ở bên cạnh Trần Mộng Dao, cho dù không đánh lại được Trần Văn Vũ nhưng ít nhất cũng có thể cầm cự cho đến khi anh tới cứu.
“Vâng, em biết rồi ạ!”
Trần mộng Dao trả lời với vẻ nghiêm túc.
Sở Phàm mỉm cười rồi véo vào đôi má bầu bĩnh của cô mà nói: “Thực ra em cũng không cần lo lắng quá đâu, anh nói chuyện này cho em để em chú ý hơn, chứ không phải là chúng ta sợ Trần Văn Vũ”.
“Giờ hắn vẫn chưa làm gì quá đáng cả, anh chưa tìm được lý do thích hợp để đối phó với hắn, nên chúng ta chỉ còn cách đề phòng trước, rồi sau đó sẽ nghĩ cách đối phó sau”.
Không phải là Sở Phàm không muốn ra tay trước, mà là Trần Văn Vũ vừa mới từ bộ đội trở về, anh còn chưa điều tra thông tin về Trần Văn Vũ, biết đâu thằng cha này mấy năm nay phất lên, đã đến ở rể nhà một vị lãnh đạo cấp cao gì đó, vậy thì Sở Phàm muốn đối phó với hắn cũng hơi mệt đấy!
Sau khi trở về phòng, Sở Phàm ngồi khoanh chân lên giường tiếp tục luyện .
Từ lúc có được cuốn công pháp này đến nay, Sở Phàm chưa có ngày nào ngừng luyện nó, không chỉ khiến anh trở thành một người có võ, mà bên trong nó hình như còn ẩn chứa một số bí mật, chỉ là đến bây giờ anh vẫn chưa nghiên cứu ra được.
Anh cũng từng hỏi Kiều Tuyết về lai lịch của cuốn công pháp này, nhưng Kiều Tuyết cũng không rõ lắm.
Vì cuốn công pháp này không phải là gia truyền của nhà họ Kiều, trước đây ông Kiều cũng không để cho bọn họ luyện, nhưng không ngờ lại giao nó cho Sở Phàm.
Chẳng còn cách nào khác, Sở Phàm đành phải tạm thời gác lại, anh quyết định thời gian tới nếu rảnh sẽ tới gặp ông Kiều một chuyến để hỏi thêm thông tin về những người luyện võ.
Đừng nghĩ giờ thực lực của anh rất mạnh, nhưng anh không hề biết phương thức phân định về thực lực cụ thể của người luyện võ là như thế nào, lần nào cũng dựa vào cảm nhận khi nhìn vào mức độ mạnh mẽ của luồng khí nội lực trong lòng bàn tay để đoán xem đối phương có lợi hại hay không, nhưng như vậy thì lại bị động quá.
Luyện cả đêm, Sở Phàm cảm thấy sức lực bên trong cơ thể đã tăng lên nhiều phần.
Đánh răng rửa mặt xong, Sở Phàm đi xuống dưới nhà ăn sáng, hôm nay là cuối tuần, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết không phải đến trường, Sở Phàm cũng hiếm lắm mới có cơ hội ở nhà cùng với hai cô gái này.
Từ sau khi tiếp quản cao ốc Thiên Môn, anh đã không thể bình thản sống an yên với hai cô gái này như trước nữa.
Anh buộc phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức đủ để đối phó được phần lớn những đối thủ làm người thừa kế kia.
Phải biết là những người thừa kế khác của nhà họ Sở lúc này mỗi người một nơi trên thế giới, ai ai cũng cố gắng nỗ lực thăng cấp hạng, nên anh không thể để bị tụt lại phía sau được!
Một ngày yên ổn đã kết thúc, buổi yến tiệc cuối cùng cũng sắp được bắt đầu.
Thời gian tổ chức buổi yến tiệc là vào tám giờ tối, tại một trang viên trên đỉnh núi Ứng Long phía ngoại ô của thành phố Vân Hải.
Thân phận về chủ của trang viên này rất mơ hồ, chỉ biết đối phương đã bao cả núi Ứng Long lại, tài sản nhiều vô kể.
Mà vị chủ tịch của tập đoàn Cùng Kỳ lại có thể tổ chức buổi yến tiệc tại đây, xem ra mối quan hệ giữa ông ấy và chủ của trang viên cũng không tầm thường.
Sở Phàm mặc một bộ comple vừa vặn, ngồi trong xe chờ Hạ Trúc, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên ngay phía sau anh: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Vừa nghe thấy, Sở Phàm bất giác ngoảnh đầu lại nhìn, khuôn mặt của Hạ Trúc buổi tối ngày hôm nay đúng là vô cùng lộng lẫy!