Chàng Rể Phi Thường

Chương 302: Một bức thư




Người cần điều tra lần này là một nhân vật tầm cỡ, kể cả Sở Phàm có muốn làm thì cũng không hề dễ dàng.

Đương nhiên điều này không có nghĩa là thực lực của nhà họ Sở không mạnh mà là Sở Phàm bây giờ vẫn chưa thể điều khiển được toàn bộ thế lực nhà họ Sở. Chỗ dựa duy nhất của anh bây giờ chỉ có cao ốc Thiên Môn và sự hỗ trợ từ các dòng họ lớn mà thời gian trước anh dành được.

Nhưng chỉ có những thế lực này thì anh vẫn không thể sống yên ổn ở Hoa Hạ được, cùng lắm là có tiếng nói ở thành phố Vân Hải thôi.

Còn nếu có thể để đội trưởng bộ chấp pháp Hứa Vạn Sơn phải khốn đốn thì rõ ràng sức ảnh hưởng của nhân vật tầm cỡ đó không chỉ dừng lại trong phạm vi thành phố Vân Hải. Bây giờ Sở Phàm muốn đi điều tra thì thật sự không dễ dàng.
Trở về cao ốc Thiên Môn, Sở Phàm tìm được bác Đinh liền nói cho ông ấy chuyện này.

Bác Đinh nghe xong liền rơi vào trầm tư rồi nói: “Mấy ngày gần đây đúng là có một nhân vật tầm cỡ tổ chức tiệc sinh nhật. Tôi nhớ hình như là chủ tịch của tập đoàn Cùng Kỳ!”

“Tập đoàn Cùng Kỳ?”

Đây là lần đầu tiên Sở Phàm nghe thấy cái tên này nên không giấu được sự hứng thú.

Bác Đinh gật đầu và bắt đầu giải thích cặn kẽ.

Hóa ra tiền thân của tập đoàn Cùng Kỳ này là một thế lực ngầm tên là hội Cùng Kỳ. Thế lực này có lịch sự lâu đời, thậm chí có thể ngược dòng thời gian về tận những năm khói lửa đạn lạc. Sau khi xã hội được ổn định, hội Cùng Kỳ rất sáng suốt khi lựa chọn việc làm ăn chân chính hợp pháp.

Thế là hội Cùng Kỳ đã trở thành công ty bảo vệ an ninh lớn nhất của khu vực tỉnh Nam.
Một số người có chức vụ quan trọng hiện nay đều thuê bảo vệ, vệ sĩ của công ty này khi họ ra ngoài hoặc tham gia những hoạt động khác.

“Hóa ra là vậy”.

Mắt Sở Phàm như sáng lên, anh nói: “Nhưng những người có chức vụ quan trọng đó sao không mời bộ đội hoặc lực lượng của bộ chấp pháp bảo vệ họ ạ?”

Bác Đinh nhếch môi cười nói: “Cậu chủ, bộ chấp pháp và lực lượng trong quân đội chủ yếu là phục vụ nhà nước và nhân dân. Nếu tất cả đều đi bảo vệ họ thì lúc nhà nước và nhân dân cần thì phải tìm người ở đâu?”

“Thế nên tập đoàn Cùng Kỳ đã hợp tác với cấp trên để mượn mối quan hệ này phát triển tập đoàn ngày càng lớn mạnh, thế lực phân bố khắp các vùng trên tỉnh Nam, khiến người ta phải trầm trồ”.

“Nói như vậy cao ốc Thiên Môn của chúng ta cũng chẳng phải đối thủ của họ sao?”, Sở Phàm chau mày, không kiềm lòng được mà hỏi.
Bác Đinh im lặng một lúc rồi nói: “Cũng không hẳn là vậy. Cao ốc Thiên Môn chủ yếu vẫn là làm kinh doanh. Nếu xét về góc độ sức lực trong giới kinh doanh thì chúng ta không cần phải e dè tập đoàn Cùng Kỳ. Tập đoàn Cùng Kỳ chủ yếu tập trung vào việc cung cấp nhân lực bảo vệ cho các nơi. Dù sao thì tiền thân của họ là những người lăn lộn trong xã hội”.

“Thế chẳng phải những người có học, yếu đuối như chúng ta phải đối đầu với một đám côn đồ ngang ngược à?”, Sở Phàm tự giễu cợt, lắc đầu nói.

Bác Đinh cũng cười nhưng không nói gì nữa cả.

Sở Phàm đã tự mình lựa chọn giúp đỡ Hứa Vạn Sơn. Anh ta là cánh tay phải đắc lực của Sở Phàm nên sẽ không ngăn cản anh mà chỉ giúp anh tìm ra cách ứng phó hợp lí nhất.

Hơn nữa bác Đinh cũng rất biết ơn Hứa Vạn Sơn lúc trước đã cứu Sở Phàm nên ông ấy cũng ủng hộ Sở Phàm giúp đỡ lại Hứa Vạn Sơn.
“Đúng rồi cậu chủ. Ngày kia vừa đúng ngày một chủ tịch khác của tập đoàn Cùng Kỳ sẽ tổ chức tiệc tại thành phố Vân Hải, cao ốc Thiên Môn chúng ta cũng là một trong số những người được mời. Vốn dĩ tôi nghĩ cao ốc Thiên Môn sẽ không hợp tác được với công ty kiểu này nên không nói cho cậu biết, định gọi đại một người đại diện đi là được rồi”.

“Nhưng bây giờ cậu đang giúp đội trưởng Hứa đòi lại công bằng nên bắt buộc phải tiếp cận công ty này vì vậy tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt”.

“Thật sao ạ? Thế thì tốt quá!”

Sở Phàm mắt sáng rực, không kiềm được mà thốt lên.

Anh đang buồn rầu vì không tìm được cơ hội liên hệ với tập đoàn Cùng Kỳ này thì bây giờ chẳng phải cơ hội tới rồi sao? Rõ ràng ông trời vẫn thương Hứa Vạn Sơn lắm.
Sở Phàm lấy giấy mời từ chỗ bác Đinh rồi chuẩn bị ra về.

Anh vừa ngồi lên xe thì ghế phụ bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: “Tôi đến bữa tiệc đó với cậu nhé!”

Sở Phàm giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Trúc sau một thời gian biến mất chẳng biết từ lúc nào lại đang ngồi trên ghế phụ của xe.

“Chị về lúc nào thế?”

Sở Phàm cười rồi hỏi.

Sở Phàm vẫn rất hứng thú với cô vệ sĩ không hợp nghề này.

Dù sao lúc đầu Giang Mậu nhìn thấy cô ấy thì sợ đến không nói nên lời liền đem người đi thẳng.

Mà lúc đó Giang Mậu đã là nhân vật máu mặt của khu Tịnh Yên rồi. Hạ Trúc có thể khiến Giang Mậu sợ như thế thì thân phận quả thực không đơn giản, ít nhất thì cũng có sức ảnh hưởng nội trong thành phố Vân Hải.

“Tôi về được mấy ngày rồi. Xin lỗi nhé, lần trước không bảo vệ cậu an toàn được”, Hạ Trúc nhìn Sở Phàm với vẻ tội lỗi, trầm giọng nói.
Lần trước mà cô nói là cái lần mà Sở Vân hãm hại anh. Lúc đó cô ấy lại phải đi giải quyết một số chuyện riêng mà không ngờ rằng Sở Phàm gặp rắc rối. May là Sở Phàm không đen đủi lắm vẫn trốn thoát được chứ không cô ấy sẽ dằn vặt cả đời mất.

“Không sao, kể từ lần đầu bác Thái Phúc giới thiệu chị cho tôi thì tôi đã biết chị không phải một vệ sĩ bình thường rồi. Tôi cũng không nghĩ chị có thể lúc nào cũng ở cạnh bảo vệ tôi, như thế thì thiệt thòi cho những tài năng khác của chị quá”, Sở Phàm xua tay tỏ vẻ không sao rồi cười nói.

“Hơn nữa tôi biết rất rõ chị tình nguyện bảo vệ tôi là bởi vì muốn tôi giúp chị làm vài chuyện. Lần này chị muốn cùng tôi đến bữa tiệc là vì liên quan đến chuyện đó đúng không?”

Hạ Trúc hơi ngạc nhiên, cô ấy không ngờ rằng Sở Phàm lại đoán ra được mục đích của mình.
Cô ấy im lặng một hồi rồi nói: “Cũng có liên quan một chút nhưng không phải tất cả”.

“Điều này không quan trọng”.

Sở Phàm nói: “Nếu bữa tiệc lần này có thể giúp ích cho chị thì chị đi cùng tôi đi. Vừa hay thiệp mời này còn được dẫn thêm bạn đồng hành. Tôi vốn định đi một mình, giờ chị đi cùng tôi đi”.

Hạ Trúc không ngờ Sở Phàm dễ tính như vậy nên vừa thấy ngạc nhiên mà vừa thấy cảm động.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn cậu”.

Sở Phàm chỉ cười mà không nói gì.

Anh không hỏi thân phận thật của Hạ Trúc, cũng không hỏi chuyện mà Hạ Trúc muốn anh giúp rốt cuộc là chuyện gì.

Thế nhưng anh có thể nhìn ra Hạ Trúc chắc chắn là một người trọng tình trọng nghĩa nên anh làm thế này cũng đáng. Coi như là một khoản đầu tư có lãi đi.
Bây giờ giúp Hạ Trúc sau này chắc chắn anh sẽ nhận được sự giúp đỡ rất to lớn.

Trở về biệt thự thì Hạ Trúc cũng biến mất từ lúc nào không biết.

Người phụ nữ này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thần vậy mà trên người cô ấy cũng không có vết tích của nội khí.

Nếu nói cô ấy là một người học võ thì cũng không giống lắm nên Sở Phàm rất tò mò về bản lĩnh của cô ấy, không biết rốt cuộc cô ấy giỏi đến thế nào.

“Anh Sở Phàm, anh về rồi sao?”

Sở Phàm bước vào cửa, Trần Mộng Dao đón anh với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ. Giờ đây mỗi lần cô ấy tan học về nhà thì chỉ mong chờ nhất là thấy Sở Phàm trở về từ công ty.

Sở Phàm bước tới xoa xoa mái tóc dài của cô, định nói gì đó thì bỗng phát hiện ra có một bức thư được đặt cạnh điện thoại trong phòng khách.