Chàng Rể Phi Thường

Chương 265: Trở mặt




Anh tìm được một cái màn che treo lên hai bên đầu giường, bóng hai người đột nhiên trở nên mờ ảo.

Điều này khiến Châu Khải giận tím mặt, hét lớn: “Thằng họ Sở kia mày làm cái khỉ gì thế? Chữa bệnh thôi mà, có gì khuất tất đâu, kéo màn ra ngay cho tao!”

Thế nhưng dù anh ta có kêu gào thế nào thì Sở Phàm vẫn chẳng hề để ý.

Vệ sĩ nhà họ Châu muốn đi ra kéo màn nhưng lại bị ông lão áo xám đứng ở góc phòng lườm cho một cái, sợ đến run rẩy.

Che màn xong Sở Phàm nói: “Vẫn là cách chữa cũ. Nằm sấp quay lại, cởi đồ đến tầm eo là được rồi”.

Đổng Uyển Ngâm không do dự gì mà nghe lời quay người lại cởi đồ xuống để lộ tấm lưng trắng muốt ngọc ngà.

Tuy đây cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy nhưng Sở Phàm vẫn bị cơ thể đẹp đẽ của Đổng Uyển Ngâm làm cho ngây người. Sở Phàm vội vã lấy lại tinh thần rồi bỏ châm bạc ra, bắt đầu châm cứu theo phương pháp mà sách cổ viết.
Lần châm cứu này khó hơn bất cứ lần nào trước đây bởi ngoài yêu cầu cao đối với chuyên môn của người châm cứu thì đây còn là lần đầu tiên mà Sở Phàm dùng cách chữa bệnh châm cứu này.

Nhưng may là anh không để xảy ra sơ suất gì cả. Khi những chiếc châm bạc được cắm hết đúng các huyệt vị thì lưng Đổng Uyển Ngâm xuất hiện các lỗ hở rồi bỗng nhiên rỉ ra thứ gì đó màu đen và mùi hôi tanh.

Đây chính là độc đế cốt. Nếu không dùng cách này thì độc đế cốt sẽ ngấm sâu trong xương hoặc bám vào các dây thần kinh. Những thứ máy móc của y học phương Tây hoàn toàn không thể kiểm tra ra được.

Cũng chính bởi thế mà mỗi lần độc đế cốt phát tác, Đổng Uyển Ngâm sẽ đau đến chết đi sống lại. Đó là vì loại độc này sẽ tác động trực tiếp đến thần kinh. Cơn đau mà nó gây ra khó có thể chịu đựng được.
Hơn một tiếng trôi qua, cuối cùng thì độc đế cốt trong người Đổng Uyển Ngâm cũng được loại bỏ hết sạch.

Sở Phàm lấy một chiếc khăn được chuẩn bị từ trước, nhúng vào nước ấm xong thì lau sạch những độc tố màu đen kia.

Trong lúc đó, ngón tay Sở Phàm không cẩn thận trượt qua tấm lưng ngọc ngà của Đồng Uyển Ngâm khiến cô bất giác kêu lên.

Tuy là cô kêu rất nhỏ thôi nhưng trong gian phòng im ắng này thì gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.

Sắc mặt Châu Khải rất khó coi, trông cứ như vừa mất sổ gạo. Nếu không phải anh ta đang ngồi xe lăn thì đã xông ra liều mạng với Sở Phàm từ lâu rồi.

Những người còn lại của nhà họ Đổng tuy cũng thấy khó hiểu nhưng cũng không phải không biết điều nên ai nấy đều nghiêm mặt lại, không nói gì cả.

Lúc này chiếc màn được kéo ra, Sở Phàm cả người mướt mồ hôi, mặt trắng bệch đi ra.
Đổng Uyển Ngâm lúc ấy đã mặc xong đồ, nhìn thấy dáng vẻ kiệt sức của Sở Phàm thì lập tức đi tới đỡ anh, vẻ mặt cô ấy dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn. Ai không biết có khi còn tưởng đây là một cô vợ chu đáo nữa đấy.

“Sao rồi?” Đổng Xuân Thu đi lên quan tâm hỏi.

“Không sao nữa rồi”. Sở Phàm nở một nụ cười, nét mặt như vừa trút bỏ được một gánh nặng.

Nghe thấy lời này, những người nhà họ Đổng đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Phàm với ánh mắt vô cùng biết ơn.

Nhà họ Đổng cũng không phải dòng họ có lịch sử lâu đời, chỉ là gặp thời nên mới phát triển, nhưng cũng không tính là thịnh vượng. Vì vậy nên anh chị em nhà này đều rất đoàn kết.

Năng lực của Đổng Uyển Ngâm thì mọi người đều biết. Có cô ấy thì việc làm ăn của nhà họ Đổng mới ngày một tốt hơn, lúc nào cũng tăng trưởng mạnh.
Vậy nên từ tận đáy lòng họ thật sự cảm thấy vui vì Đổng Uyển Ngâm chữa được bệnh.

Thế nhưng mọi người còn chưa vui mừng được bao lâu thì chị em nhà họ Châu đứng một bên không kiềm được mà nói: “Các người đang làm gì thế? Chú Đổng, mọi người bị thằng ranh này cho uống thuốc mê rồi à?”

“Vừa nãy bác sĩ Edward dùng nhiều máy móc tinh vi như thế, chẩn đoán Uyển Ngâm không có bệnh gì thì các người không tin”.

“Bây giờ thằng ranh này chỉ che có mỗi cái màn xong lẩm bẩm điên khùng gì đó một lúc, chả ai biết nó làm cái gì thì các người lại tin đến sái cổ. Rốt cuộc là tôi điên hay các người điên rồi thế hả?!”

“Tiểu Lệ, Tiểu Khải, tuy là hai nhà chúng ta có hợp tác với nhau nhưng một số chuyện của nhà họ Đổng các cháu không hiểu, chú không trách các cháu”.
Lúc này Đổng Xuân Thu đứng ra nhẹ nhàng giải thích: “Các cháu chịu bỏ ra cả đống tiền mời bác sĩ tới chữa bệnh cho Uyển Ngâm, tấm lòng này chú rất biết ơn. Phí mời bác sĩ thì bên chú cũng sẽ trả lại nguyên vẹn trong quá trình hợp tác sau này, không để nhà họ Châu phải thiệt đâu”.

“Còn về những gì cháu vừa nói chú sẽ coi như các cháu tuổi còn trẻ bồng bột lỡ lời nên sẽ không tính toán với các cháu. Các cháu mau về đi”.

Nói xong ông ấy toan gọi người tiễn khách.

Nhưng tính cách Châu Lệ nóng nảy thì nhịn làm sao được, cô ta đẩy mạnh người làm, trừng mắt nhìn Đổng Xuân Thu nói: “Chú Đổng, chúng tôi tôn trọng ông mới gọi ông là chú nhưng mong ông đừng xem chúng tôi như trò đùa. Ông thật sự nghĩ rằng nhà họ Đổng chúng tôi không biết giận à?!”

“Thế cháu muốn làm sao?”, đến nước này Đổng Xuân Thu cũng sa sầm mặt.
Là bề trên, ông ấy đã phải bỏ qua khi nhìn hai chị em nhà họ Châu làm loạn. Chúng nghĩ nhà họ Đổng hiền lắm à?

“Đơn giản thôi. Các người chữa bệnh cho Đổng Uyển Ngâm thế nào tôi không quan tâm. Kể cả đội ngũ bác sĩ mà tôi đưa tới có thua đi nữa thì cũng có sao. Tôi chỉ biết là em trai tôi bị thằng ranh Sở Phàm đánh cho gãy xương. Chuyện này không làm cho rõ ràng tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Châu Lệ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói.

“Cháu muốn làm thế nào?” Đổng Xuân Thu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Châu Lệ vẫn chưa nhận ra nên nghĩ Đổng Xuân Thu sợ thế lực của nhà họ Châu vì vậy đang thỏa hiệp với cô ta.

Vậy nên cô ta nói: “Cái này dễ thôi. Các người giao Sở Phàm cho tôi. Tôi đưa về thành phố Tân Hải rồi nhà họ Châu chúng tôi ắt có cách trừng trị. Mong chú Đổng nể mặt nhà họ Châu đừng có ngăn cản!”
Vừa dứt lời Châu Lệ liền liếc nhìn đám vệ sĩ nhà họ Châu đang đứng sau mình.

Đám vệ sĩ nhận hiểu ý, chuẩn bị đi lên bắt người thì Đổng Xuân Thu đột nhiên quát lên: “Láo xược! Để tôi xem các người ai dám bắt người ở nhà họ Đổng đi!”

“Chú Đổng, chú làm vậy là có ý gì?” Châu Lệ mặt mày u ám, nhìn thẳng vào Đổng Xuân Thu với vẻ ngang ngược không sợ chết.

“Hừ, hai cô cậu thật to gan. Cậu Sở là khách quý của nhà họ Đổng, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của Uyển Ngâm. Kể cả bố hai cô cậu đích thân đến đây thì cũng không dám bắt người trước mặt tôi. Hai cô cậu thì lại giỏi quá, dám bảo tôi không được nhúng mũi vào?!”

“Tôi đã nể mặt nhà họ Châu đủ rồi đấy, tôi bảo cô cậu về đi mấy lần rồi. Nếu cô cậu đã không nghe thì đừng trách tôi vô tình!”
“Chú Lê!”

Đổng Xuân Thu nhìn ra góc phòng, nơi mà ông lão áo xám đang trầm ngâm đứng đó.

Người ấy ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười mang hàm ý sâu xa.

Ngay sau đó bóng người ông ấy trở nên mơ hồ, tốc độ nhanh như chớp lao về phía đám vệ sĩ.

Ầm ầm ầm!

Những tiếng đấm đá va chạm dày đặc vang lên, đám vệ sĩ mới tỉnh lại không lâu kia một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê.

Và ngay sau đó chú Lê chuyển hướng xông thẳng đến chỗ chị em nhà họ Châu!