Sắc mặt của hai chị em nhà họ Châu đột nhiên biến sắc, không ngờ người nhà họ Đổng lại dám động vào bọn họ, nhà họ Châu và nhà họ Đổng còn đang hợp tác làm ăn cơ mà!
Nhưng người ta vẫn nói đến bồ tát cũng phải có lúc tức giận, Đổng Xuân Thu là gia chủ nhà họ Đổng, bình thường những lời nói của ông ấy vô cùng có trọng lượng, những người quen biết mà ở ngoài được gặp ông ấy đều phải cúi đầu chào một tiếng ông Đổng, thế mà hai kẻ bề dưới nhà họ Châu lại đứng trước mặt ông ấy mà tác oai tác quái, lớn tiếng quát tháo không ngừng!
Sao nào, là nhà họ Châu mấy người ghê gớm hơn nhà họ Đổng của tôi, hay là thế nào đây?
Ông ấy đã không nhịn thêm được nữa mà khuyên hai chị em nhà họ Châu kia về đi, nhưng hai bọn họ lại không nghe lời, còn muốn tiếp tục gây sự, nên Đổng Xuân Thu đương nhiên là tức giận rồi.
“Bốp bốp!”
Hai tiếng tát vang giòn!
Hai chị em nhà họ Châu bị chú Lê tát cho hai cái thật mạnh đến nỗi ngã vật ra, cái bộ dạng như chó chết kia mới thê thảm làm sao.
Nhất là Châu Khải, vốn dĩ đã bị gãy xương ở nhiều chỗ trên khắp cơ thể, giờ cú ngã này không chỉ khiến gãy tiếp chỗ gãy lần trước vừa được nối lại, mà còn gãy thêm vài cái xương nữa, lúc này anh ta đang bò lê trên nền đất mà kêu oai oái!
“Người đâu, ném hai kẻ không biết điều này ra ngoài!”
Đổng Xuân Thu đi theo ra ngoài rồi lạnh lùng nói.
Châu Lệ vừa thương cho cảnh ngộ của em trai mình, và vừa không quên ngoác miệng chửi nhà họ Đổng vô liêm sỉ, ức hϊếp người quá đáng.
Đám vệ sĩ nhà họ Đổng đứng đó từ trước lập tức ra tay, xách Châu Lệ và Châu Khải lên như xách hai con gà rồi cứ thế quăng luôn ra ngoài cửa.
Xong xuôi, cả phòng khách đột nhiên yên tĩnh trở lại.
“Cậu bạn Sở, lần này phải cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Lúc này, Đổng Xuân Thu hơi chắp tay sang phía Sở Phàm rồi cười mà nói với giọng chân thành.
Ông ấy thực sự hài lòng về Sở Phàm, nên đến cả vốn dĩ xưng hô là cậu Sở đã trở thành cậu bạn Sở rồi, rõ ràng là muốn kéo lại gần mối quan hệ với anh, và đây lại chính là điều mà Sở Phàm mong muốn.
“Ông Đổng khách sáo rồi, đây đều là chuyện tôi nên làm thôi”. Sở Phàm xua tay, câu nói đơn giản nhưng đầy ý nghĩa sâu xa.
Có những lúc, ra oai không cần phải nói quá nhiều, chỉ một câu là đủ.
Quả nhiên, ánh mắt nhìn Sở Phàm của Đổng Xuân Thu lại càng thêm hài lòng hơn.
Ông ấy nói tiếp: “Nếu đã như vậy thì mối hợp tác giữa nhà họ Đổng chúng tôi và cao ốc Thiên Môn chính thức được quyết định, sau này những đồ cổ mà nhà họ Đổng nhập khẩu từ nước ngoài sẽ giao cho trung tâm thương mại của cao ốc Thiên Môn phân phối”.
“Lời hứa của chú Đổng, tôi đương nhiên là yên tâm rồi”. Sở Phàm nói một câu tâng bốc rồi bày tỏ anh còn có chuyện khác phải làm, nên chuẩn bị ra về.
Đổng Xuân Thu gật đầu đồng ý, nói thêm với Sở Phàm vài câu rồi tiễn anh ra tới trước cửa chính của nhà họ Đổng, và đứng nhìn theo cho đến khi anh đi khuất.
“Bác cả, bác có vẻ quý trọng thằng cha này nhỉ?”
Đám con cháu nhà họ Đổng đứng phía sau ông ấy không kìm được mà hỏi.
Đổng Xuân Thu cười nói: “Các cháu còn non lắm, có những chuyện không hiểu được cũng là bình thường”.
“Cậu Sở Phàm này trong tương lai sẽ không hề tầm thường đâu, chúng ta kết giao với cậu ấy trước thì đối với dòng họ chúng ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại, hơn nữa tuy bác khách sáo lịch sự với cậu ấy, nhưng phía mà nhà họ Đổng thực sự hợp tác thì là cao ốc Thiên Môn, chứ không phải Sở Phàm”.
“Kể cả nếu bác có thực sự nhìn sai người, và Sở Phàm không phải là rồng đích thực, thì cũng không sao cả”.
“Dù gì mối hợp tác giữa nhà họ Đổng chúng ta và cao ốc Thiên Môn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì hết”.
Tuy chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng lập tức lộ ngay là mặt cáo già của Đổng Xuân Thu, và cũng khiến cho đám con cháu nhà họ Đổng phải gật đầu âm thầm kính phục.
Về phía khác, Sở Phàm về đến cao ốc Thiên Môn, khi thấy bác Đinh đang thu dọn một số tài liệu, anh mới nhớ đến ngày kia là ngày mừng thọ của ông nội, và đội chấp pháp của nhà họ Sở ngày mai sẽ tới khu Tịnh Yên.
Đến lúc đó, Sở Phàm chắc là sẽ cùng đội chấp pháp quay về nhà họ Sở, và chúc thọ cho ông nội anh.
“Bác Đinh, bác thấy lần này nên tặng quà gì cho ông nội thì hợp lý nhỉ?”. Sở Phàm ngồi trên ghế nói với sắc mặt đăm chiêu.
Bác Đinh nghĩ rồi cười nói: “Cậu chủ, cả nhà họ Sở đều biết ông Sở có rất nhiều con cháu, nhưng người mà ông ấy yêu thương nhất lại chính là cậu, cho nên món quà lần này của cậu nhất định phải lựa chọn cho kỹ, không được qua quýt đâu”.
“Trời, đương nhiên là cháu biết điều này rồi, cho nên cháu mới muốn bác nghĩ cách cho cháu mà”, Sở Phàm cười với vẻ bất lực.
“Đơn giản thôi, ông Sở là gia chủ nhà họ Sở, với địa vị ngang tầm thế giới của nhà họ Sở thì ông ấy có thứ gì quý hiếm mà chưa từng xem qua? Trừ khi cậu tìm được vảy rồng lông phượng chứ không thì không có thứ mới lạ gì khiến ông Sở cảm thấy thích thú đâu”.
Bác Đinh trầm ngâm một lúc rồi nói với giọng chân thành.
“Thế cháu nên tặng gì cho được đây?”, Sở Phàm cảm thấy bàng hoàng, ban đầu anh cũng nghĩ theo hướng mới lạ, định tặng cho ông nội một thứ gì đó mà ông chưa bao giờ thấy, để ông được vui.
Nhưng nghĩ lại ông nội không chỉ có địa vị cao, mà tầm hiểu biết vô cùng sâu rộng, e rằng trên đời này chẳng có gì mà ông chưa từng thấy cũng nên?
“Cậu chủ, tôi đã nói rồi, cậu chỉ cần có lòng là được!”, bác Đinh ha ha cười lớn mà nói. Nghe thấy hai từ “có lòng” mà ánh mắt Sở Phàm chợt sáng lên, như thể vừa nghĩ ra điều gì vậy.
Bác Đinh nói tiếp: “Cậu chủ, trong kho có một thanh gỗ Âm Trầm, lần trước tôi đã dùng số tiền không hề nhỏ đề nhờ người mua hộ đấy, cậu có thể lấy nó làm quà, cậu thấy sao?”
Sở Phàm đập nhẹ vào bàn mà nói với giọng hưng phấn: “Thì ra là gỗ Âm Trầm! Bác Đinh, bác đúng là có con mắt tinh đời, vậy được, giờ cháu đi chuẩn bị quà đây, và sau đó thì cho dù có chuyện gì cũng không được cho người làm phiền cháu đâu nhé!”
Nói dứt, Sở Phàm lao thẳng xuống kho.
Vì bên trong kho không có sóng, cho nên trước khi Sở Phàm đi vào đã gọi điện cho Trần Mộng Dao dặn dò vài câu.
Trần Mộng Dao vừa nghe thấy Sở Phàm chuẩn bị quà mừng thọ cho ông Sở, lúc này cô mới giật mình nhớ ra lần trước Sở Phàm cũng có nói ngày mừng thọ ông nội anh thì sẽ đưa cô về nhà họ Sở, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả, đến tặng quà cũng chưa biết là tặng gì nữa, làm sao bây giờ?
Kiều Tuyết đứng bên cạnh nghe được câu chuyện cũng lập tức nghĩ cách cho Trần Mộng Dao, hai cô gái thảo luận với nhau cả buổi chiều, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, và thế là hai người họ đến ngay trung tâm thương mại mua nguyên vật liệu về tự tay làm ra món quà.
Cả ngày trời đều bận bịu, nên một ngày cũng trôi qua rất nhanh.
Sáng ngày hôm sau, một dãy xe hơi đỗ trước cửa cao ốc Thiên Môn, bảy tám người đàn ông to cao vạm vỡ gương mặt lạnh lùng đang bước xuống xe.
Người đứng đầu là một người đàn ông lớn tuổi ngang với bác Đinh, đôi mắt long lanh sáng ngời, tinh thần quắc thước, không hề giống một người già gì cả.
Bọn họ đứng ở bên cạnh xe hơi để chỉnh đốn đội ngũ trước, mọi người đều lôi từ trong túi ra một chiếc hộp gấm to bằng bàn tay, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc thẻ màu vàng rồi đeo lên trước ngực một cách cẩn thận.
Trên chiếc thẻ màu vàng đó có khắc chữ “Pháp” bằng chữ triện, chiếc thẻ không biết được làm bằng vật liệu gì, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào thì trở nên sáng chói.
Bất kỳ người nào chú ý vào chiếc thẻ đều có cảm giác vô cùng sợ hãi, như thể có một cây kiếm sắc nhọn treo lơ lửng trên đầu và có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào vậy.
Đám người này, chính là đội chấp pháp của nhà họ Sở!