Chàng Rể Phi Thường

Chương 264: Tôi tin cậu




“Đương nhiên là dám!”

Edward đồng ý trong vô thức.

Nhưng sau đó anh ta nói: “Nhưng nếu đồng thời cùng chữa trị mà bệnh của cô Đổng khỏi hoàn toàn thì công lao sẽ thuộc về ai?”

“Đơn giản thôi, tôi có thể để các anh chữa trị trước, nếu như các anh chữa khỏi rồi thì coi như tôi thua. Nếu như các anh không chữa được, hai mươi tư tiếng sau tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho Uyển Ngâm!”

Gương mặt Sở Phàm rạng rỡ đầy tự tin, giọng nói cũng rất chắc chắn.

“Hừ, anh cũng tự tin thật đấy, vậy thì chúng tôi cũng OK thôi!”, Edward cười khẩy, sau đó liếc mắt nhìn đội ngũ y bác sĩ đằng sau.

Hiểu ý, các bác sĩ đằng sau lập tức đi lấy dụng cụ y tế, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc của nhà họ Đổng, bọn họ bước vào một căn phòng cực lớn.

Một đám người ở đó ủng hộ, chưa đầy một tiếng đồng hồ, tất cả trang thiết bị đã được lắp đặt hoàn chỉnh.
“Cô Uyển Ngâm, mời cô lên giường nằm, tôi bắt đầu chẩn đoán cho cô ngay đây”, Edward đi đến trước mặt Đổng Uyển Ngâm, cung kính nói.

Đổng Uyển Ngâm gật đầu, cô đang định lên giường nằm nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại liếc nhìn Sở Phàm một cái.

Sở Phàm nhìn cô mỉm cười, nói: “Yên tâm, chị cứ hợp tác với họ là được, cho dù có xảy ra chuyện gì tôi đều có thể cứu chị”.

Thực ra anh nói như vậy cũng chỉ là giở vờ tỏ ra ngờ vực, thực tế thì anh biết rõ rằng Đổng Uyển Ngâm ngoài độc đế cốt ngấm trong người ra thì cô chẳng có bệnh gì cả.

Vì thế đội ngũ y bác sĩ này của Edward chắc chắn sẽ không thể kiếm tra được cụ thể tình trạng sức khỏe của Đổng Uyển Ngâm.

Nếu mà không kiểm tra ra được thì sẽ không có lộ trình điều trị, thế nên Đổng Uyển Ngâm rất an toàn.
Đổng Uyển Ngâm sau khi nghe Sở Phàm nói vậy thì dần dần không còn căng thẳng nữa.

Cô gật đầu, từ từ trèo lên giường nằm xuống và nhắm mắt.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, bác sĩ bên cạnh Edward nhìn anh ta một cái, người nọ khởi động thiết bị, ngay lập tức có một luồng ánh sáng chiếu vào người Đổng Uyển Ngâm.

Một số thiết bị khác dùng kiểm tra đầu cũng quét qua người cô, màn hình máy tính bên cạnh hiển thị ngay những hình ảnh tương ứng.

Thấy vậy Châu Khải cười khẩy nói: “Nhìn thấy gì chưa? Đây mới là y học đích thực, đây mới là bác sĩ có tâm!”

“Người ta đâu cần người bệnh ở riêng một phòng, cũng đâu có cần người bệnh cởi đồ, không giống loại đục nước béo cò nào đó, giả vờ chữa bệnh nhưng thực chất là lợi dụng người khác!”

Nghe xong người nhà họ Đổng đang đứng hóng chuyện cũng liền chỉ trỏ, xì xào bàn tán về Sở Phàm.
Bọn họ đều là những lực lượng cốt cán mà ngày thường nhà họ Đổng giao việc, hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi nên về đây nghỉ ngơi, chuyện xảy ra ở khu Tịnh Yên bọn họ tuy là có biết nhưng cũng không hẳn biết rõ.

Bọn họ không hề biết rằng Sở Phàm chính là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn.

Họ chỉ tưởng anh là một tên háo sắc, lấy cớ là khám bệnh theo phương pháp Đông Y để lợi dụng người ta mà thôi.

“Bác cả, cháu thấy vở kịch này kết thúc được rồi, có anh Edward ở đây, chắc chắn bệnh của chị Uyển Ngâm sẽ được chữa khỏi, không cần anh bạn này ra tay nữa đâu!”

Lúc này, một cậu thanh niên nhà họ Đổng bỗng nhiên nói.

Cậu ta vừa dứt lời thì đám người nhà họ Đồng túm tụm lại, đa số đều nói Đông Y không đáng tin, nên suy nghĩ cho sự an toàn của Uyển Ngâm, đừng để Sở Phàm động tay vớ vẩn.
Quá đáng hơn là có người còn nói phải suy nghĩ cho sự trong trắng của Đổng Uyển Ngâm, đuổi Sở Phàm ra ngoài.

Nghe vậy Sở Phàm hơi sựng người, ai không biết còn tưởng anh đã làm gì Đổng Uyển Ngâm rồi đấy.

Đổng Xuân Thu vẫn rất bình tĩnh, với những đề nghị của các cháu ông chỉ cười chứ không hề để tâm.

Edward đứng bên cạnh giường nhìn thời gian từ từ trôi đi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đúng lúc mọi người đang ngờ vực thì bỗng Edward ra hiệu cho trợ lý đi tắt những thiết bị kia đi, anh ta tháo khẩu trang, vẻ mặt hoài nghi đi đến trước mặt Đổng Xuân Thu, nói: “Ông Đổng, qua kiểm tra kỹ càng chúng tôi đã có kết quả rồi”.

“Kết quả thế nào?”, Đổng Xuân Thu nhìn anh ta hỏi.

“Kết quả cho thấy sức khỏe của cô Uyển Ngâm hoàn toàn bình thường, thậm chí là vì ngày thường cô ấy ăn uống, ngủ nghỉ điều độ, cơ thể của cô ấy còn khỏe hơn người bình thường một chút”.
“Nói vậy tức là Uyển Ngâm không mắc bệnh?”, Đổng Xuân Thu nheo mắt, hỏi ngược lại.

Edward nghe xong thì trong lòng giật đánh thót một cái, anh ta đâu có ngu, nếu Đổng Uyển Ngâm không mắc bệnh thì người ta có cần thiết phải tốn nhiều tiền mời bọn họ từ nước ngoài sang đây không?

Nhưng kết quả chính xác là thế, vậy nên anh ta gượng gạo đáp: “Đúng, cô Uyển Ngâm rất khỏe mạnh, không hề bị bệnh gì cả!”

Nghe xong, cả căn phòng đều rơi vào trạng thái im lặng.

Tất cả người nhà họ Đổng đều không nói gì mà chỉ nhìn Edward với cặp mắt khó hiểu.

Chỉ có hai chị em Châu Khải và Châu Lệ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, còn vui cười nói: “Vậy thì tốt quá, thì ra Uyển Ngâm không bị bệnh gì cả. Thế chắc là do bác sĩ trước đó toàn lang băm, cộng thêm với kẻ nào đó chỉ muốn lợi dụng người khác nên mới nói Uyển Ngâm có bệnh thôi!”
“Nhưng những bác sĩ khác thì chỉ dám lừa tiền, thằng khốn này thì giỏi lắm, dám lừa cả tình!”

Vừa nhắc tới chuyện này là Châu Khải lại sôi máu.

Chỉ cần nghĩ tới người con gái mình yêu thương có khả năng đã bị thằng khốn này lừa, lợi dụng không còn cái gì thì anh ta lại tức đến nghiến răng ken két.

Tuy nghiên, sau khi hai chị em nhà này nói xong thì cũng chẳng có ai hùa vào với họ.

Bởi vì bọn họ cũng không phải kẻ ngu, rất nhiều người ở đây đã cùng lớn lên với Đổng Uyển Ngâm, cứ đến ngày rằm hàng tháng là Đổng Uyển Ngâm lại đau đớn như chết đi sống lại, cảnh tượng đó bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Nếu như nói là Đổng Uyển Ngâm giả vờ, chẳng lẽ cô ấy còn có thể giả vờ những mười mấy năm à? Nếu thế thật thì cô cũng kiên trì thật đấy!
Vì thế rõ ràng là Đổng Uyển Ngâm bị bệnh thật, chẳng qua đám người này không thể tìm ra được mà tôi.

“Nếu như mọi người đều không có ý kiến gì, chi bằng để tôi thử?”

Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Sở Phàm vang lên, tất cả đều sững sờ, sau đó đều quay sang nhìn Sở Phàm.

“Hừ, thằng họ Sở kia, đã đến nước này rồi mà mày vẫn còn dám giả thần giả quỷ, hôm nay tao phải thay chú Đổng dạy dỗ mày mới được!”

Châu Khải hăng đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

Anh ta quay sang, định ra lệnh cho đám vệ sĩ vừa mới tỉnh lại của nhà họ Châu thì nghe thấy giọng của Đổng Xuân Thu nói: “Tiểu Khải, đừng nóng, để cậu Sở thử xem”.

“Cái gì? Chú Đổng, chú…”, Châu Khải không chịu được đang định khuyên ông thì Sở Phàm đã đi đến bên cạnh Đổng Uyển Ngâm.
Đổng Uyển Ngâm mở to đôi mắt lấp lánh, lặng lẽ nhìn Sở Phàm.

“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chị”, Sở Phàm còn tưởng Đổng Uyển Ngâm không tin anh nên mới an ủi.

Đổng Uyển Ngâm phì cười, chớp mắt nói: “Tôi tin cậu, cậu cứ chữa thoải mái, không sao”.

Nghe vậy Sở Phàm cũng mỉm cười.