Chàng Rể Phi Thường

Chương 238: Đâu có nói cái này đâu




“Vậy phải làm sao, ở chỗ đó có bao nhiêu xác chết, máu me be bét, lúc đó anh Sở Phàm đã nguy hiểm đến chừng nào!”, đôi mắt Trần Mộng Dao đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Chỉ cần nghĩ tới khả năng Sở Phàm có thể bị thương là lòng cô lại đau như cắt.

Trái lại, Kiều Tuyết đang ngồi bên cạnh lại có phần điềm tĩnh hơn, dù sao cô cũng xuất thân từ con nhà võ, cũng đã hiểu sự đời, ít nhiều gì cũng biết chuyện tranh giành trong nội bộ dòng họ kiểu này.

Dường như nhớ ra điều gì đó, cô bỗng vội nói: “Bác đinh, đến tận giờ này mà Sở Vân vẫn chưa ra tay với chúng ta, xét ở một góc độ nào đó, liệu có phải Sở Phàm chưa chết không?”

Bác Đinh cũng hơi sững người, sau đó vui mừng đáp: “Cô Kiều nói đúng, sao tôi lại không nghĩ ra điều này chứ, cô nhắc tôi mới nhớ đó!”
Đúng thế, nếu như Sở Phàm đã chết thì Sở Vân sẽ vì muốn che giấu việc cậu ta đã vi phạm quy tắc trong cuộc đọ sức giữa những người thừa kế mà buộc phải tiêu diệt toàn bộ những người biết chuyện này!

Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chỉ đang bị giam lỏng, vẫn tự do ăn uống đi lại, chứng tỏ rằng Sở Phàm vẫn chưa chết!

Sở Vân không dám gϊếŧ bọn họ là lo khi Sở Phàm trở về, cậu ta sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của Sở Phàm, lúc này trong tay cậu ta có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, chẳng phải hai người này chính là con tin hay sao?

Tuy rằng đây không phải là tin tốt nhưng ít nhất nó chứng tỏ đến tận bây giờ Sở Phàm vẫn an toàn!

Qua việc hai người phân tích, Trần Mộng Dao cũng hiểu ra, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất!

Đêm nay, hai cô gái cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
Sở Phàm mất tích ba ngày, cả hai cô đều lo lắng cả ba ngày, nhưng bây giờ cuối cùng hai người họ mới có thể yên tâm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng để chuẩn bị cho những việc sắp tới.

Khi Sở Phàm trở về, nếu Sở Vân muốn bắt bọn họ làm con tin thì hai cô ấy phải giữ sức khỏe, nếu không sẽ làm gánh nặng cho Sở Phàm.

Những ngày bình yên lại trôi qua, vết thương trên người Sở Phàm cũng dần hồi phục.

Hứa Vạn Sơn nhìn lượng thuốc bôi còn lại ở trong bình sứ thì lại khen tấm tắc: “Trông cái lọ này bé tí mà chất lượng thật, hiệu quả quá tốt, cậu nói xem, nếu loại thuốc này có thể sản xuất số lượng lớn thì sẽ giảm được không biết bao nhiêu thương vong cho những cảnh sát tuyến đầu nhỉ?”

Nghe vậy, Sở Phàm nói luôn: “Không có gì, đợi sau khi tôi lấy lại được thứ thuộc về mình tôi sẽ cho người phân tích thành phần của thuốc này, sau đó sản xuất số lượng lớn, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp thuốc cho cục cảnh sát các anh, coi như là báo đáp ơn cứu mạng lần này của anh.”
Hứa Vạn Sơn nghe xong vui hẳn lên, anh ta vỗ vai Sở Phàm, cười lớn: “Cậu nói lời phải giữ lời nhé, đừng lừa tôi.”

Sở Phàm gật đầu cười. Hứa Vạn Sơn là ân nhân cứu mạng của anh, có chút chuyện này mà anh cũng không làm được thì đúng là quá vô dụng.

“Đội trưởng Hứa, hiện giờ vết thương của tôi cũng khỏi rồi, nếu tiếp tục ở lại đây thêm cũng không được, anh có cách gì cho tôi ra ngoài không?”, Sở Phàm nhíu mày hỏi.

Hứa Vạn Sơn nhìn anh, cắn môi nói: “Kể cũng phải, tôi biết thằng nhóc nhà cậu không đợi được nữa rồi, yên tâm, tôi đã sớm chuẩn bị cả rồi.”

Nói xong Hứa Vạn Sơn lấy mấy cái mặt nạ da người thật từ trong cái túi đen trên bàn ra.

Sở Phàm đón lấy xem, anh vô cùng kinh ngạc, loại mặt nạ này cho dù là chất liệu hay chi tiết thì không khác người thật là mấy, nếu như không sờ kỹ thì hoàn toàn không thể thể phát hiện ra là đồ giả.
“Đây là đồ ngày trước bọn tôi tịch thu từ một tổ chức buôn lậu, nghe nói tổ chức đó đã bỏ rất nhiều tiền để mua nó từ chợ đen, sau khi đeo vào thì ngay cả máy quét nhận dạng khuôn mặt cũng qua mặt được, không tin cậu thử đeo lên đi!”, Hứa Vạn Sơn đắc ý nói.

Sở Phàm không hề từ chối, chọn một cái mặt nạ có tướng mạo bình thường đeo lên.

Sau khi đeo vào, hít thở bình thường không hề cảm thấy chút khó chịu nào, khi nhìn vào trong gương thì như một người hoàn toàn khác, thật sự là vô cùng vi diệu.

“Mẹ kiếp, trên đời này lại có thứ tân tiến thế này cơ à!”, Sở Phàm kinh ngạc thốt lên.

Hứa Vạn Sơn cười, nói: “Vì thế vẫn không thể coi thường sức mạnh của khoa học công nghệ được, cái này là do mấy cơ quan nghiên cứu nước ngoài sáng chế ra, sau đó du nhập vào chợ đen, dù sao thì bình thường cũng không được phép mua bán cái này.”
Sở Phàm gật đầu tỏ ý đồng tình.

Nếu như loại mặt nạ này mà đưa vào phổ biến thì e là tỷ lệ tội phạm sẽ tăng vọt, hơn nữa còn tăng thêm độ khó khi phá án cho cục cảnh sát, loại này mà cho phép được buôn bán mới lạ.

“Phải rồi, tôi có chút quan hệ với bên cục Hộ Tịch nên tiện thể làm cho cậu một thân phận mới, cậu cầm lấy đi.”

Nói rồi Hứa Vạn Sơn lấy ra một thẻ căn cước, thẻ điện thoại từ trong túi ra đưa cho Sở Phàm.

Sở Phàm đón lấy, tên trên thẻ căn cước là “Lục Tân Hòa”, còn tuổi là tuổi của anh, là người từ Tây Xuyên tới đây tìm việc.

Sau khi nhớ hết các thông tin quan trọng, Sở Phàm chuẩn bị ra ngoài để nghe ngóng tin tức.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Hứa Uyển Thu nói: “Anh đợi chút, tôi dẫn anh tới nơi này, chắc chắn sẽ có thông tin mà anh cần.”
“Ở đâu?”

Sở Phàm hơi sựng người mà hỏi luôn.

“Anh cứ đi theo tôi là được, sợ tôi hại anh chắc?”, Hứa Uyển Thu trợn mắt, tức giận nói.

Sở Phàm vội xua tay, ý bảo anh không có ý đó, nếu Hứa Uyển Thu muốn hại anh thì đã bỏ thuốc vào trong canh gà cho rảnh nợ, làm gì phải vòng vèo như vậy.

Chào Hứa Vạn Sơn xong, hai người bắt taxi đi thẳng tới trung tâm thương mại của khu Tịnh Yên.

Nhìn thấy nơi này, Sở Phàm giật thót một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Khu thương mại này cách cao ốc Thiên Môn không xa, mà với tình trạng mất hết quyền lực của bác Đinh bây giờ e là nơi này đã bố trí hết các tai mắt của Sở Vân, Hứa Uyển Thu lại dám đưa anh tới đây, chẳng phải là hồ đồ rồi à?

Dường như Hứa Uyển Thu cũng biết Sở Phàm đang nghĩ gì, vì thế mới chỉ mặt anh, nói: “Lục Tân Hòa, dù gì anh cũng là đàn ông con trai, chẳng phải anh đến đây tìm việc sao? Cứ lấm la lấm lét thì còn ra cái gì nữa?”
Nghe xong Sở Phàm như chợt bừng tỉnh!

Đúng, bây giờ anh là Lục Tân Hòa, còn đang đeo mặt nạ nữa, đừng nói là tai mắt, cho dù là Sở Vân có ở đây thì cũng chưa chắc nhận ra anh!

Nghĩ vậy, Sở Phàm mới bình tĩnh trở lại.

Xuống xe, Sở Phàm đi theo sau Hứa Uyển Thu, đến một công ty đá quý vô cùng xa hoa, tráng lệ.

Ngoài cửa là một người phụ nữ đeo kính gọng đen, toát lên vẻ vô cùng chuyên nghiệp, thân hình mảnh mai, hấp dẫn, đàn ông khi tới đây hầu như ai cũng không kiềm nổi mà nhìn về phía cô.

Người phụ nữ kia nhìn thấy Hứa Uyển Thu, gương mặt trở nên tươi cười, nói: “Thu Thu, cuối cùng em cũng tới, chị đợi em lâu lắm rồi đó!”

“Chị nguyệt, ngại quá, em bị tắc đường, giới thiệu với chị, đây là Lục Tân Hòa – người yêu em!”, Hứa Uyển Thu khoác lấy tay Sở Phàm, đi lên phía trước nói.
Sở Phàm sững sờ, vô cùng sửng sốt nhìn Hứa Uyển Thu.

Chuyện gì vậy, sao tự nhiên anh lại là người yêu của Hứa Uyển Thu? Lúc chuẩn bị đi có nói chuyện này đâu chứ!