Thấy anh vẫn đứng ngây ra ở đó, Hứa Uyển Thu véo mạnh cho Sở Phàm một phát, bực bội nhìn cái anh chàng ngờ nghệch này! Nếu không phải vì anh trai cô hết mực nài nỉ, thì cô đâu muốn giả làm người yêu với loại đàn ông ngờ nghệch này đâu!
Sở Phàm giật mình, lập tức phản xạ ngay, rồi nhìn sang người phụ nữ rất có khí chất kia nói: “Em chào chị Nguyệt, em là Sở...... Em là Lục Tân Hòa!”
Chị Nguyệt cười rồi nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu nói: “Được, em trai có vẻ nhanh nhẹn đấy, cái tên Lục Tân Hòa cũng rất hay, được Uyển Thu nhà chị để mắt tới chắc chắn là xuất sắc lắm đây.”
Vừa nói dứt, mặt cô ấy liền biến sắc, vội vàng nói: “Phải rồi Uyển Thu, em mau đưa bạn trai em đến phòng nhân sự đi, bắt đầu phỏng vấn rồi đấy, công việc này vốn đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng con mụ Đổng Liên Hoa cũng đưa mấy người đến bảo muốn xin vào làm.”
“Chị với chị ta đều là nhân viên lâu năm trong công ty, sếp cũng không dám cho Tân Hòa vào làm luôn, nên mới quyết định để cho mấy người cạnh tranh công bằng, em mau qua đó đi, chứ đến muộn lại gây ấn tượng xấu với sếp!”
Hứa Uyển Thu ngớ người ra, không nói gì nữa mà kéo tay Sở Phàm chạy thẳng đến phòng nhân sự.
Cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay đang nắm lấy tay anh, Sở Phàm bất giác có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ, anh thế này, có phải đã có lỗi với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ở nhà lo lắng cho anh không đây?
Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi!
Muốn thăm dò tình thế trước mắt của khu Tịnh Yên thì chỉ có thể ở nơi càng gần với cao ốc Thiên Môn mới có thể biết được càng nhiều tin tức.
Công ty mỹ phẩm này là sự lựa chọn tốt nhất bây giờ, chỉ là không biết vì sao anh luôn cảm thấy công ty mỹ phẩm này hơi quen quen thì phải?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã bị Hứa Uyển Thu lôi vào phòng nhân sự.
Trong văn phòng rộng rãi, buổi phỏng vấn đã được bắt đầu.
Một ứng viên đang được phỏng vấn lúc này là một người thanh niên trẻ đẹp trai, đeo cặp kính và ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc.
Tổng cộng có ba người phỏng vấn, và ở trong góc của văn phòng, có một người phụ nữ đeo kính đen và khẩu trang đang ngồi ở đó, cô ấy không nói gì cả, nhưng từ cái khí chất ngời ngời toát ra từ cô ấy, có thể thấy được người này không hề đơn giản.
Thấy Hứa Uyển Thu đưa Sở Phàm vào, mấy người phỏng vấn bất giác nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Buổi phỏng vấn ngày hôm nay, vốn là cạnh tranh trong nội bộ, Sở Phàm được Hứa Uyển Thu giới thiệu, mà đứng sau cô ấy là Hàn Nguyệt, một trong những nhân viên cốt cán ở công ty.
Còn cậu thanh niên trẻ đang được phỏng vấn đây được một nhân viên cốt cán khác ở trong công ty tên là Đổng Liên Hoa đưa tới, hai người này bọn họ đều không dám đắc tội, cho nên cái lỗi đến muộn thì cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Người đang được phỏng vấn quay đầu lại nhìn Sở Phàm, ánh mắt đầy sự khiêu khích và như thể nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
Nhìn cũng biết chắc là trước khi Sở Phàm đến, cậu ta đã để lại ấn tượng tốt cho mấy người phỏng vấn rồi, và cơ hội để nhận được công việc này là rất lớn.
Hứa Uyển Thu không nói gì, chỉ đưa Sở Phàm ngồi sang bên cạnh.
Rồi nói nhỏ: “Sở Phàm, anh có nhìn thấy người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang ngồi ở góc kia không, chị ấy chính là sếp của chúng em, có chị ấy ở đây thì buổi phỏng vấn chưa biết là có công bằng hay không, nhưng ít nhất không ai dám giở trò gì, anh cứ dùng năng lực của mình để cạnh tranh là được!”
“Anh biết rồi, cảm ơn em.”
Sở Phàm gật đầu, nói với giọng chân thành.
Hứa Uyển Thu mỉm cười mà thẳng thắn nói: “Cảm ơn gì chứ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, anh trai em bảo lai lịch của anh không hề đơn giản, lần này giúp anh, sau này chắc chắn sẽ bắt anh phải trả ơn, nên anh cứ chuẩn bị tâm lý trước đi là vừa.”
“Đương nhiên rồi!”
Ánh mắt Sở Phàm hơi sáng lên, rồi nói với vẻ nghiêm túc.
Với tính cách của anh thì xưa nay anh nhận được một sẽ trả mười, huống hồ lần này Hứa Vạn Sơn đã có ơn cứu mạng anh!
Rất nhanh sau đó, cuộc phỏng vấn của cậu thanh niên kia đã kết thúc.
Sở Phàm chỉnh đốn lại quần áo, rồi điềm tĩnh ngồi vào vị trí, đôi mắt tự tin nhìn thẳng vào ba người phỏng vấn.
Ba người phỏng vấn nhìn nhau và đều nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoài đến muộn ra, ấn tượng đầu tiên của bọn họ dành cho Sở Phàm đều khá tốt.
Cậu thanh niên vừa rồi tuy rất đẹp trai, nhưng có hơi không được đàng hoàng cho lắm, chị phỏng vấn nữ ngồi ở giữa cố tình mở mấy cúc áo phía trước ngực theo sự chỉ đạo của sếp, để lộ ra một khe ngực sâu hun hút.
Cho nên trong cả quá trình phỏng vấn, ánh mắt của cậu thanh niên kia cứ chỉ chăm chú vào chỗ đó thôi.
Còn Sở Phàm, ánh mắt nhìn thẳng một cách tôn trọng, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Quy trình buổi phỏng vấn không có gì đặc biệt cả, chỉ là tự giới thiệu về mình, rồi người phỏng vấn đặt ra câu hỏi và cuộc đối thoại về những kiến thức có liên quan.
Sở Phàm là một trong những người thừa kế của nhà họ Sở, từ nhỏ đã có kiến thức về nhiều mặt, và lĩnh vực mỹ phẩm, chưa thể nói là thành thạo hết, nhưng ít nhất có thể ứng phó với những câu hỏi trong cuộc phỏng vấn mà không có chút áp lực nào.
Còn cậu thanh niên đẹp trai kia khi thấy Sở Phàm thể hiện còn tốt hơn cả cậu ta, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần trở nên tối sầm lại.
“Được rồi, buổi phỏng vấn kết thúc tại đây, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành chấm điểm, hai cậu chờ chút nhé.”, một người phỏng vấn đứng dậy nói.
Sở Phàm gật đầu, đang định quay lại phòng chờ để ngồi đợi.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía góc căn phòng, khiến Sở Phàm đứng chết lặng như thể có một luồng điện chạy qua người, không nhúc nhích nổi.
“Chờ đã!”
Mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt đổ dồn về phía góc căn phòng, vị sếp nữ ngồi im từ nãy giờ đã đứng lên.
Thấy vị sếp nữ ngồi trong góc đang từ từ đứng dậy, lộ ra một thân hình nóng bỏng khiến vô số những người mẫu cũng phải cảm thấy hổ thẹn, cô ấy từ từ đi đến trước mặt Sở Phàm rồi đứng lại, đôi mắt phía sau cặp kính râm nheo lại nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Sở Phàm cũng nhìn cô, luôn cảm thấy vị sếp này rất quen thuộc, nhất là giọng nói vừa rồi, rất giống với một người mà anh quen.
Không phải là chị ấy đấy chứ?
Sở Phàm chột dạ.
Và một giây sau, vị sếp nữ đó từ từ bỏ cặp kính râm và khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt hấp dẫn đến mức khiến người khác phải thở gấp và tim đập nhanh thình thịch trong lồng ngực.
Sở Phàm vừa nhìn thấy cô ấy, hai mắt suýt nữa thì trố ra, là Minh Khê!
Trời ạ, chủ của công ty mỹ phẩm này không ngờ lại là Minh Khê!
Lúc trước vì lấy lòng Sở Phàm, chị ấy tặng luôn cho anh một chuỗi công ty đá quý của mình, không ngờ chị ấy giờ đây đã bắt đầu phát triển vào mảng mỹ phẩm rồi!
“Cậu em, sao tôi luôn cảm thấy cậu rất quen thuộc nhỉ, chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi à?”
Sở Phàm còn chưa hết kinh ngạc, Minh Khê đã áp sát lấy anh, đôi môi đỏ gợi cảm chỉ cách anh có vài centimet, cơ thể chạm luôn vào người anh khiến anh không kìm được mà run rẩy mất mấy lần.
Sở Phàm lấy hết sức bình sinh, rồi nói: “Làm...... gì có chuyện đó, sao tôi chẳng có ấn tượng gì cả.”
Minh Khê mím môi cười, cái vẻ quyễn rũ chết người đó khiến cậu thanh niên đến phỏng vấn còn lại cũng như bị hút hồn, cô nói: “Nếu chưa gặp tôi bao giờ, thì sao cậu lại căng thẳng và sợ tôi như thế?”
Sợ, sao mà không sợ cho được?
Trong lòng Sở Phàm cảm thấy khó xử và rối bời, Minh Khê đúng là một bà chị yêu tinh, lúc anh là Sở Phàm thì đã sợ chị ấy rồi, càng huống hồ giờ đây anh chỉ là một Lục Tân Hòa không có bất kỳ thế lực nào cả.
“Bạn, bạn gái của tôi đang ở đây mà......”
Nhưng Sở Phàm đã thông minh đột xuất mà nghĩ ngay đến một lý do rất hợp lý.
Anh chỉ vào Hứa Uyển Thu đang ngồi ngơ ngác ở đó, ám chỉ bạn gái của anh đang ở đây mà Minh Khê áp sát anh như vậy, nên anh mới cảm thấy căng thẳng.
Minh Khê chớp mắt vài cái rồi quay người rời khỏi Sở Phàm, khiến Sở Phàm cảm thấy như thể vừa được giải thoát.
Nhưng một giây sau, câu nói của cô nàng quái chiêu Minh Khê này lại khiến anh đơ người.