Sắc mặt Sở Phàm thay đổi, anh nhìn qua Hứa Vạn Sơn ở bên cạnh.
Người đằng sau phẩy phẩy tay, tỏ ý bảo anh không cần căng thẳng. Sau đó một giọng nói lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài: “Anh, em mua gà về rồi đây, không bị ai đi theo cả!”
Nghe thấy tiếng nói Hứa Vạn Sơn mới đi mở cửa. Một bóng người trẻ trung duyên dáng từ ngoài bước vào.
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người vừa vào là một cô gái tầm tuổi Trần Mộng Dao với hai bên tóc buộc đuôi ngựa và toát lên vẻ tinh nghịch.
“Ấy, anh à người này tỉnh rồi kìa!”
Cô gái nhìn thấy Sở Phàm đang mở mắt thì cười nói.
“Ừm, tôi tỉnh rồi. Cảm ơn em gái đã chăm sóc.” Hứa Vạn Sơn còn chưa nói gì thì Sở Phàm đã lên tiếng.
Anh nghĩ mình cũng tầm tuổi Hứa Vạn Sơn nên gọi cô bé này là “em gái” cũng không có gì là quá cả. Ai mà ngờ được cô gái ấy bỗng nhướng mày lên, thở hổn hển nói: “Đừng có mà tỏ ra thân thiết với chị đây. Anh là cái gì mà gọi tôi là em gái? Nếu không phải vì anh thì anh trai tôi cũng không mất việc!”
“Gì cơ? Đội trưởng Hứa mất việc rồi ư?!”
Sở Phàm kinh ngạc nhìn Hứa Vạn Sơn.
Hứa Vạn Sơn vỗ vỗ đầu cô gái, nói với vẻ bình thản: “Đừng nghe cô bé này nói linh tinh, kể cả họ không sa thải tôi thì tôi cũng không muốn làm nữa. Rõ là một nơi phục vụ nhân dân ấy thế mà bị đám người đó làm cho ô uế hết cả. Ở lại đó thì khó chịu lắm, tội gì tôi phải khổ thế!”
Tuy là anh ta nói như vậy nhưng Sở Phàm vẫn có thể cảm nhận được một chút sự bất mãn và tức tối từ trong ánh mắt kia.
Nghĩ cũng đúng, anh ta được điều đến từ nơi khác. Tuy Tịnh Yên không phải một siêu đô thị nhưng cũng coi như khá ổn. Nếu anh ta có thể làm ở đây được hai năm thì chắc chắn là có khả năng thăng tiến.
Có điều tại sao Hứa Vạn Sơn lại bị cách chức vì anh chứ?
Sở Phàm khẽ nhíu mày và rất nhanh hiểu ra. Lúc mà người tài xế taxi kia đến báo án thì Hứa Vạn Sơn đang làm nhiệm vụ ở gần đó. Nếu đã là làm nhiệm vụ thì chắc chắn không chỉ có một người.
Những viên cảnh sát cùng làm với anh ta chắc hẳn biết rằng Hứa Vạn Sơn là người đầu tiên đến đó. Sau đó thì anh chẳng biết sống chết ra sao, cũng không có tung tích gì, đương nhiên Hứa Vạn Sơn sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi nhất.
May là dù sao thì Hứa Vạn cũng có chút địa vị nên những người đó không dám làm gì quá đáng.
Hơn nữa quan hệ của anh ta và Sở Phàm bình thường, anh ta chẳng có lí do gì mà giấu Sở Phàm đi cả nên những người đó cũng không quá nghi ngờ anh.
Chỉ có điều cuối cùng vẫn bị Trác Phong nhân cơ hội cướp đi vị trí đội trưởng.
Hiểu ra hết những điều này Sở Phàm thấy áy náy vô cùng.
Nói gì thì nói lần này anh quá bất cẩn không chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm mà còn liên lụy cả người khác.
“Được rồi, cậu ở đây dưỡng thương nhé. Tôi ra ngoài giúp cậu nghe ngóng tình hình muộn mới về.”
Lúc này Hứa Vạn Sơn vứt tàn thuốc trong tay xuống đất, hờ hững nói. Sau đó anh ta nhìn qua cô gái và dặn dò: “Uyển Thu, không được vô lễ với cậu ấy. Anh em chúng ta sau này còn phải dựa vào cậu ấy để kiếm cơm.”
Nói xong Hứa Vạn Sơn ra đi đầu không ngoảnh lại.
Sở Phàm nằm trên giường với vẻ mặt dở khóc dở cười. Cái gã này đúng là nghiêm túc quen rồi, đùa một tí mà cũng gượng gạo như thế.
Đợi Hứa Vạn Sơn đi rồi Hứa Uyển Thu cũng không để ý tới Sở Phàm mà cầm gà đi thẳng tới phòng bếp. Lúc này Sở Phàm mới có cơ hội nhìn xem chỗ anh đang ở là nơi như thế nào.
Đây là một căn phòng nhỏ, diện tích chưa tới mười mét vuông, vừa tối tăm vừa ẩm thấp, trong không khí còn phảng phất một mùi tanh nồng. Anh lại còn nghe thấy tiếng sóng đánh bên tai nên anh nghĩ chắc hẳn mình đang ở trên một khoang thuyền.
Gần khu Tịnh Yên quả thực có một vùng biển, các tàu cá của ngư dân đậu kín trên bến cảng. Không ngờ là Hứa Vạn Sơn lại sắp xếp cho anh ở chỗ này.
Nhưng mà nơi đây rất an toàn bởi vì nó cách chỗ xảy ra chuyện trước đó rất xa, gần như là một nơi ở phía Bắc còn một nơi ở phía Nam. Những kẻ đó có nghĩ nát óc cũng chả nghĩ ra Sở Phàm lại được đưa tới một chỗ xa như vậy.
Dù sao lúc đó anh bị thương nặng, cho dù tự trốn đi hay được người khác cứu thì cũng không thích hợp lắm khi được chuyển đi xa như vậy.
Nhưng chúng không thể ngờ rằng trong tay Sở Phàm còn có một lọ thuốc hiệu quả vô cùng tốt nên anh mới có thể rời đi được như vậy.
Chẳng bao lâu thì một hương thơm nồng nàn từ trong bếp tỏa ra.
Hứa Uyển Thu bê một bát canh gà nóng hổi từ trong bếp đi ra, cẩn thận đặt trên đầu giường của Sở Phàm.
Cô thở phào một hơi nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn Sở Phàm một cái, cắn răng nói: “Anh tôi đã nói rồi, tuy là vết thương trên người anh đã đỡ hơn nhưng chảy nhiều máu như thế vẫn cần bồi bổ một chút nên bảo tôi đi mua gà. Anh mau ăn đi cho nóng, không được để lại dù chỉ một chút nếu không tôi thiêu anh đấy!”
Sở Phàm cười gượng, cũng không dám làm trái ý cô, vội vàng bê bát canh lên uống một hơi hết sạch mà chẳng màng nóng hay không.
Mà bát canh này cũng ngon đấy chứ!
Hứa Uyển Thu thấy cảnh này thì khóe môi nở một nụ cười nhẹ rồi lại lập tức thu lại nụ cười đó như sợ Sở Phàm sẽ phát hiện.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước đã. Mai tôi sẽ tới nấu cơm cho anh, anh không được đi đâu linh tinh đâu đấy. Bây giờ bên ngoài đâu đâu cũng có người muốn bắt anh. Nếu lại bị bắt nữa thì chúng tôi không thể cứu anh được nữa đâu!”
Hứa Uyển Thu vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
Sở Phàm gật gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong khu biệt thự Thanh Lâm Các, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang lo cuống cuồng, bác Đinh đứng một bên sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
“Bác Đinh, tới giờ vẫn chưa có tin tức của anh Sở Phàm sao?” Trần Mộng Dao vô cùng lo lắng hỏi bác Đinh.
“Cô Trần Mộng Dao, xin thứ lỗi cho tôi vô dụng. Bây giờ không những không có tin của cậu chủ mà quyền lực trong tay cũng bị cậu ba khống chế rồi, không thể sai bảo người khác được!”
Bác Đinh cười khổ nói.
Vốn dĩ từ sau khi về bác Đinh muốn cho các vệ sĩ đi tìm tung tích của Sở Phàm nhưng đột nhiên phát hiện ra mọi người không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Những vệ sĩ nghe lời ông trước đây bây giờ lại không hề để ý đến ông. Đúng lúc ông đang kinh ngạc thì Sài Tiến dẫn theo đám vệ sĩ ra trước mặt ông.
Lúc này bác Đinh mới biết Sở Vân sang bên này lâu như thế thường là ở một mình.
Lí do mà Sài Tiến – quản gia của cậu ta ít xuất hiện bởi vì bí mật liên hệ với những kẻ dưới trướng cậu ta, âm thầm lên kế hoạch làm phản.
Tuy hành vi này là vi phạm quy tắc của cuộc đua chọn ra người thừa kế.
Nhưng thế giới này vốn là thắng làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.
Nếu như lần này Sở Phàm thật sự bị Sở Vân giải quyết thì lẽ nào dòng họ này sẽ vì một người đã chết mà làm khó một người mưu lược và xuất sắc như Sở Vân hay sao?
Sở Vân dám làm thế này thì đương nhiên cũng dự tính trước rồi, lần này nhất định có thể giải quyết Sở Phàm nên cậu ta mới bình thản như thế.
Ví như bây giờ ông với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết xét ở một góc độ nào đó đã như bị giam lỏng rồi.
Như vậy thì ông nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc vạch trần hành vi của Sở Vân với dòng họ. Còn bao nhiêu thời gian thì Sở Vân sẽ đích thân xử ông xong gọn!