“Cậu ba, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Minh Quân và Tần Nghĩa Hải đứng bên cạnh thấy sắc mặt Sở Vân thay đổi liền hỏi cậu ta.
Sở Vân nheo mắt lại trầm giọng nói: “Hai anh em sinh đôi nhà Vân Thị đều biến mất, Sở Phảm cũng không thấy tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Liễu Minh Quân và Tần Nghĩa Hải đột nhiên sa sầm lại, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu như Sở Phàm không chết, vậy thì sau này nếu cậu ta trở về tìm bọn họ tính sổ thì bọn họ sao có thể là đối thủ của Sở Phàm đây?
Chưa cần nói thế lực chống lưng cho Sở Phàm còn là cả một nhà họ Sở khủng khϊếp, chỉ riêng một cao ốc Thiên Môn đã là cả một thế lực lớn mạnh mà bọn họ không thể đấu lại được rồi.
“Sợ cái gì chứ?”
Trong lúc Tần Nghĩa Hải và Liễu Minh Quân còn đang lo lắng hoảng loạn thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Sở Vân vang lên.
Hai người kia lập tức nhìn về phía Sở Vân, chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu ta.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, cho dù Sở Phàm không chết, khi anh ta trở về cũng chẳng thể gây khó khăn gì được đâu!” Sở Vân nheo mắt lại, giọng điệu sặc mùi sát khí.
“Ngoài ra thì hai người cứ tiếp tục phái người đi lùng soát trong phạm vi toàn khu Tịnh Yên, theo lời của người vẫn còn sống ở hiện trường thì Sở Phàm cũng bị thương nặng cho nên cho dù anh ta có chạy cũng không chạy ra khỏi khu Tịnh Yên được!”
“Chúng tôi hiểu rồi!”
Tần Nghĩa Hải thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lấy điện thoại ra liên hệ người bắt đầu sắp xếp công việc.
Nhà họ Tần cũng có mối quan hệ với bên quân đội và cục cảnh sát, vì vậy sự sắp xếp của ông ta đương nhiên sẽ bắt nguồn từ mắt xích này rồi, hơn nữa nhà họ Liễu cũng có quan hệ rộng trong xã hội, chỉ cần một cuộc điện thoại thì lập tức sẽ có người bí mật tìm kiếm tung tích của Sở Phàm.
Một khi để bọn họ tìm thấy Sở Phàm thì chắc chắn Sở Phàm khó mà thoát chết được.
Rất lâu sau Sở Phàm mới bắt đầu tỉnh lại sau cơn mê man.
Khi anh tỉnh dậy, đập vào mắt anh là bóng đèn sợi đốt phát ra ánh sáng màu cam mờ ảo, Sở Phàm ngạc nhiên, tự hỏi rằng không biết nơi mà anh đang ở là đâu đây.
Khi đang định ngồi dậy để nhìn ngó xung quanh thì một cơn đau bắt đầu từ hai chân hai tay rồi lan ra khắp mình mẩy khiến anh đau đến mức há hốc miệng ra, mồ hôi thì đầm đìa chảy.
“Vết thương của cậu vừa mới lành, đừng có cử động!”
Lúc này, đột nhiên một âm thanh quen thuộc phát ra từ phía sau Sở Phàm.
Sở Phàm quay đầu lại một cách khó khăn, đột nhiên phát hiện ra người vừa lên tiếng lại chính là đại đội trưởng mới nhậm chức của cục cảnh sát – Hứa Vạn Sơn!
“Đội trưởng Hứa, là anh đã cứu tôi?” Sở Phàm kinh ngạc hỏi.
“Còn ai vào đây nữa?” Hứa Vạn Sơn mỉm cười nói: “Khi tôi đang tình cờ làm nhiệm vụ gần đó thì có một chiếc taxi chạy rất gấp, sau khi bị tôi chặn lại thì anh ta cho tôi biết rằng ở đó đang có một vụ đánh nhau lớn và báo tôi đến đó để cứu người.”
“Khi tôi đến nơi thì trận đánh đã kết thúc, trong đám xác người nằm ở đó tôi đã nhìn thấy cậu, dựa vào trực giác nhiều năm trong ngành cảnh sát này, tôi liền đưa cậu đi khỏi đó luôn.” Hứa Vạn Sơn từ tốn nói.
Nghe anh ta nói rất đơn giản nhưng Sở Phàm lại nhận ra được trong lời nói của anh ta, có lẽ ngay lúc đó trong lòng Hứa Vạn Sơn phải đấu tranh rất kịch liệt mới đưa ra được quyết định này.
Dù sao thì vụ đánh nhau quy mô lớn như thế, còn khiến nhiều người chết như vậy, Sở Phàm lại là một trong những người sống sót còn lại đương nhiên giá trị của anh chắc chắn rất quan trọng.
Nếu theo quy trình bình thường thì anh sẽ được đưa vào bệnh viện để điều trị, ở đó sẽ có hai nhân viên cảnh sát canh gác, đợi khi Sở Phàm tỉnh lại sẽ lấy lời khai của anh, đại khái là vậy.
Dù gì thì chỉ riêng lần này đã chết nhiều người như vậy, nếu không có một lời giải thích nào thì Hứa Vạn Sơn với tư cách là đại đội trưởng sẽ không biết phải ăn nói với cấp trên thế nào cả.
Nhưng cho dù là vậy anh ta vẫn chọn đưa Sở Phàm đến nơi ẩn náu này, điều này cho thấy anh ta đã phát hiện ra điểm bất thường trong vụ đánh nhau lần này.
“Cảm ơn đội trưởng Hứa.”
Khi đã hiểu rõ tất cả, Sở Phàm liền gật đầu với Hứa Vạn Sơn và nói với giọng khó khăn.
Hứa Vạn Sơn xua tay nói: “Cậu không phải cảm ơn tôi, giúp cậu cầm máu vết thương chính là thuốc ở trong hũ sứ nhỏ đó, tôi đâu có tài giỏi như vậy đâu, nếu muốn cảm ơn thì cậu phải cảm ơn người đã mang lọ thuốc đó cho cậu.”
Sở Phàm sửng sốt, đột nhiên nhớ lại người đàn ông đội mũ tre với sức mạnh khủng khϊếp.
Hình như trước khi ông ấy rời đi có nhét vào tay anh một lọ thuốc, thật đúng là trong cái rủi có cái may.
“Đội trưởng Hứa, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát không, tôi muốn báo người nhà một tiếng cho yên tâm.” Không nghĩ nữa, Sở Phàm nhìn Hứa Vạn Sơn nói.
Anh không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi, đương nhiên khi tỉnh dậy anh muốn liên lạc ngay với người ở nhà nói lại tình trạng của mình tránh để Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết lo lắng.
Hứa Vạn Sơn liếc nhìn Sở Phàm, vẻ mặt phức tạp nói: “Không cần phải gọi đâu, cậu đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, người nhà cậu có lo lắng thì cũng đã lo lắng rồi, tốt nhất là bây giờ cậu không nên liên lạc với bên ngoài thì hơn.”
“Tại sao?” Sở Phàm thắc mắc.
Anh vẫn muốn gọi cho bác Đinh để nói chuyện, để điều tra xem ai là kẻ đứng đằng sau ra tay vụ này.
Hứa Vạn Sơn không do dự lấy điện thoại ra để bên tay của Sở Phàm, Sở Phàm vừa cầm điện thoại lên liền nhìn thấy trên màn hình hiện lên bài đăng tin tức trên trang đầu của khu Tịnh Yên.
Tiêu đề của tin tức được viết bằng nét chữ màu đỏ in hoa in đậm, trên đó viết: “Truy nã Sở Phàm, một tội phạm nguy hiểm!”
Còn về nội dung của tin tức thì lại miêu tả Sở Phàm như một con quỷ gϊếŧ người, bàn tay dính đầy máu, hơn nữa còn đổi trắng thay đen trận đánh lúc đó thành cuộc tàn sát đơn phương từ phía Sở Phàm.
Nói tóm lại tất cả những điều xấu xa nhất đều đổ lên người anh.
Xem xong tin tức này, sắc mặt Sở Phàm đã hoàn toàn sa sầm lại.
Rõ ràng là có người biết rằng anh chưa chết nên muốn chặt đứt con đường sống cuối cùng của anh mà.
Hơn nữa bác Đinh cũng không thể ngăn cản sự việc này xảy ra, điều này cho thấy rằng Sở Vân cũng tham gia vào chuyện này, bởi vì hiện tại ở khu Tịnh Yên này, người có thể áp chế được bác Đinh thì cũng chỉ có Sở Vân mà thôi.
“Bây giờ, bên ngoài thì là người của cục cảnh sát đang truy tìm cậu khắp nơi, còn thế lực xã hội đen cũng đang âm thầm tìm tung tích của cậu, rốt cục thì cậu đã đắc tội với ai, mà phải rơi vào cảnh đường cùng thế này.”
Hứa Vạn Sơn cầm lấy điện thoại, dở khóc dở cười nói.
Sở Phàm cười gượng, nhìn sang Hứa Vạn Sơn: “Đội trưởng Hứa, vậy thì với cương vị là một đại đội trưởng, chẳng nhẽ anh lại không bắt tôi về quy án à?”
Hứa Vạn Sơn nhún vai nói: “Vậy thì tôi đành phải khiến bọn họ thất vọng rồi, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, còn chưa kịp tham dự vào bên trong thế lực phức tạp của bọn họ, tôi cũng không cần thiết phải bán mạng cho bất cứ ai cả.”
“Cậu có tính cách rất giống tôi, tôi đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, nếu đám người kia đều muốn cậu chết thì tôi lại cứ muốn cậu phải sống đấy, tôi tin rằng cậu sẽ là một nguồn đầu tư không tồi đâu.”
Nghe được những lời này, trong lòng Sở Phàm chợt cảm thấy vô cùng cảm động.
Hứa Vạn Sơn này nhìn có vẻ chạc tuổi anh, nhưng suy nghĩ lại vô cùng trưởng thành, lời nói và hành động đều hợp tình hợp lý, thực sự xứng đáng trở thành bạn bè.
Và có một câu anh ta nói rất đúng, hiện giờ tất cả mọi người đều muốn anh chết vậy thì việc anh vội vàng xuất hiện sẽ dẫn đến một thảm họa rất lớn.
Còn về phía Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, anh cũng không cần phải gấp gáp.
Bác Đinh cho dù có bị Sở Vân áp chế, không có cách nào để cứu anh nhưng để bảo vệ những người thân của anh thì hoàn toàn làm được, và anh cũng tin rằng Sở Vân cũng không dám hung hăng tới mức ra tay với cả người phụ nữ của anh.
“Vậy thì thời gian này tôi sẽ nghỉ ngơi dưỡng thương, chờ khi nào thời cơ thích hợp tôi sẽ ra ngoài.”
Sở Phàm cắn răng, trầm giọng nói.
Hứa Vạn Sơn đang định gật đầu thì đột nhiên những tiếng gõ cửa liên hồi gấp gáp vang lên.