Chàng Rể Phi Thường

Chương 235: Hội ngộ




Sở Phàm nở một nụ cười buồn, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Lần này anh thật sự không thể thoát khỏi.

Tuy nhiên đòn đánh trí mạng lại không hề xuất hiện như anh tưởng tượng, Sở Phàm vô cùng tò mò, nhìn lên thì mới thấy cặp anh em sinh đôi lúc này đang vô cùng sợ hãi, nhìn về phía trước.

Sở Phàm ngẩng đầu lên thì mới nhận ra đằng sau anh từ bao giờ đã xuất hiện thêm một bóng người.

Người đó đội một cái nón, người lọt thỏm trong chiếc áo đen rộng thùng thình, không thể nhìn ra được người đó cao hay thấp, là nam hay nữ.

Người đó đứng ở đấy, không nói gì nhưng lại gây áp lực vô cùng lớn cho cặp anh em sinh đôi.

Sở Phàm vô thức muốn cảm nhận xem nội lực của đối phương đã đạt tới trình độ nào rồi, nhưng đúng khoảnh khắc đó, anh dường như lao vào vòng xoáy không thể ngăn cản, suýt chút nữa thì mất phương hướng và không thể thoát ra.
“Phù phù…”

Anh thở dốc, mặt tái mét, vô cùng sợ hãi.

Lúc này, cặp anh em sinh đôi chắp tay, nói lớn: “Xin hỏi vị trước mặt là ai vậy? Anh em Vân Thị chúng tôi được người khác nhờ vả, giải quyết một vài ân oán cá nhân với người này, nếu không có chuyện gì thì mong vị đứng trước mặt đây hãy rời khỏi cho, sau này nếu gặp lại, hai anh em chúng tôi chắc chắn sẽ tiếp đón nồng hậu!”

“Hờ…”

Nghe xong, người đội nón đáp trả một tiếng lạnh lùng.

Tiếp đó là tiếng gió rít điên cuồng, vừa giây trước bóng người còn cách xa hơn mười mét mà chớp mắt đã đứng ngay sát trước mặt cặp sinh đôi.

Người kia chỉ cần chìa tay ra đã tóm trúng cổ của hai anh em sinh đôi, dễ dàng nhấc bổng cả hai lên.

Hai anh em sinh đôi không ngờ người này lại giỏi võ như thế, trong phút chốc quên cả giãy giụa, mặt mày tím ngắt, cố gắng há miệng để thở.
“Chỉ là hai thằng mồ côi còn sót lại của Vân Thị mà cũng dám mặc cả với tao à?” Người đội nón lạnh lùng nói.

“Nếu như không phải vì ngày xưa tao có quen biết với cụ tổ chúng mày thì chúng mày đã chết từ nãy rồi!” Người kia bỗng chốc thả tay ra, cặp anh em song sinh đang hấp hối ngã phịch xuống đất.

“Cậu thanh niên này không phải là người mà chúng mày có tư cách động vào, nếu muốn sống thì mau rời khỏi đây đi, càng xa càng tốt.”

Người kia quay mặt đi, nói giọng lạnh lùng với cặp anh em song sinh vẫn còn đang sợ hãi thảng thốt.

Cặp anh em song sinh mắt trợn tròn nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vã cúi chào người đội nón rồi mau chóng chạy khỏi.

Lúc này, người đội nón cúi đầu nhìn thì thấy trên người Sở Phàm chi chít vết dao, đã mất quá nhiều máu, cơ thể yếu tới mức không thể động đậy.
“Ông… là người do nhà họ Sở phái tới sao?”

Sở Phàm hít một hơi, yếu ớt hỏi.

Người đội nón cười, đáp: “Chỉ là một dòng họ bình thường làm sao có thể ra lệnh cho tôi được, đêm nay tôi cứu cậu chẳng qua là vì thấy cậu liều chết cũng không muốn liên lụy tới người vô tội mà thôi, nếu không thì cậu sống hay chết liên quan gì tới tôi?”

Nghe xong Sở Phàm sửng sốt trợn tròn mắt.

Thì ra người này cứu anh chỉ là vì thấy anh liều mạng để cho tài xế một lối thoát!

Nhưng nghĩ cũng đúng, người bình thường khi gặp phải chuyện này thì đều mang tâm lý thân mình còn lo chẳng xong nào có tâm trí đi lo cho người khác, thậm chí là một số người cực đoan còn có thể mang tài xế ra làm lá chắn để cứu lấy bản thân.

Dù sao, người không vì mình thì trời tru đất diệt, người sống như Sở Phàm cũng coi như là một kiểu khác biệt.
Trong lúc Sở Phàm còn đang thều thào thở, thì người đội nón xoay cổ tay một cái, một thứ màu đen từ áo choàng rơi ra, rơi đúng vào lòng bàn tay Sở Phàm.

Sở Phàm cố gắng nhìn thì phát hiện ra đây là một cái lọ sứ nhỏ.

“Vết thương của cậu khá nặng, dùng thuốc trong lọ sứ này sẽ giúp cậu hồi phục nhanh hơn.”

Người đội nón từ tốn nói xong thì bóng người cũng biến mất luôn.

Sở Phàm cố gắng mở to mắt ra, xác định người đó đi rồi mới thở một cách nặng nề.

Tuy rằng người đội nói sẽ không gây bất lợi gì cho anh, nhưng ông ta chỉ cần đứng ở đó cũng đủ để khiến Sở Phàm cảm thấy vô cùng áp lực, tim đập thình thịch.

Bây giờ ông ấy đi rồi Sở Phàm mới cảm thấy mình có thể cử động được.

Trong lúc anh đang chuẩn bị lấy lọ sứ, bôi thuốc lên cơ thể mình thì bỗng cảm thấy vô cùng chóng mặt, đầu ong ong và ngất luôn tại chỗ.
Trên người Sở Phàm vết thương chi chít, máu chảy không ngừng, nếu là người bình thường có lẽ đã hôn mê từ lâu rồi.

Mà anh thì bởi vì còn chưa muốn chết nên mới có thể duy trì ý thức đến tận bây giờ, người đội nón đã đi rồi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, sự nguy hiểm cuối cùng cũng biến mất, lúc này Sở Phàm mới thả lỏng vì thế nên mới ngất đi.

Nửa tiếng sau, một đám người từ xa tới, dẫn đầu là bác Đinh!

Chỉ có điều, hôm nay bác Đinh mặc bộ đồ đen, tuy đã có tuổi rồi nhưng vẫn toát lên vẻ khỏe khắn và nhanh nhẹn.

Dù gì thì bác Đinh cũng là một người học võ, chẳng qua bình thường ẩn mình quá kỹ, Sở Phàm không phát hiện ra mà thôi.

“Người đâu rồi?”

Bác Đinh đưa mắt nhìn hết cả những xác chết và vết máu nhưng vẫn không thể nào tìm ra Sở Phàm liền nóng ruột hỏi vệ sĩ bên cạnh.
Tên vệ sĩ cũng tái mặt, lắp bắp đáp: "Bác… bác Đinh, vừa nãy cậu chủ gặp nguy hiểm ở đây, người của bọn chúng thực sự quá đông, hơn nữa còn có hai cao thủ nữa, bọn tôi không dám ho he, nếu không thì chắc chắn sẽ bị hai tên cao thủ đó phát hiện, như vậy thì bọn tôi không thể báo tin cho bác được!”

“Hơn nữa đối phương cũng đã chuẩn bị rất nhiều, trong phạm vi mấy năm trăm mét không hề có sóng, chúng tôi chỉ có thể rời khỏi đây, sau đó gọi điện báo tin cho bác tới cứu, tôi...”

Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì bác Đinh đã ra tay, tên kia ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Những tên vệ sĩ khác thấy cảnh này thì không hề lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ý nghĩa của vệ sĩ chính là có thể hy sinh tính mạng vì chủ của mình bất cứ lúc nào.

Tuy rằng tên vệ sĩ này nói rất có lý, nhưng bây giờ Sở Phàm mất tích, sống chết còn chưa rõ, vậy thì đám vệ sĩ cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa.
“Đi tìm ngay cho tao, cho dù phải xới tung cả chỗ này lên cũng phải tìm cho được tung tích của cậu chủ, nếu không thì chúng mày chết cùng luôn đi!”

Lúc này, bác Đinh đã gỡ bỏ hình tượng hiền lành và ôn hòa, hiện giờ thì giống hệt như con hổ thức giấc, tuy đã có tuổi nhưng vẫn không thể làm mất đi sự uy nghiêm vốn có, khiến đám vệ sĩ vô cùng ngạc nhiên!

Mà lúc này, tại một nhà hàng tràn ngập ánh sáng đèn lồng.

Sở Vân đang nâng ly chúc mừng với nhà họ Tần, nhà họ Liễu và mấy dòng họ khác.

Đúng thế, cái bẫy nhằm vào Sở Phàm tối nay là do nhà họ Tần và nhà họ Liễu bắt tay hợp tác, còn về việc Sở Vân có vai trò gì trong nhóm đấy thì chưa ai biết cả.

“Hừ, Sở Phàm cậy khu Tịnh Yên là địa bàn của hắn nên bình thường không mang theo vệ sĩ, hành xử ngang ngược, đúng là tự chui đầu vào chỗ chết!”
Gia chủ nhà họ Tần đặt ly rượu xuống, cười thỏa mãn nói.

Gia chủ nhà họ Liễu cũng vui mừng hớn hở, nói: “Lần này chúng ta không chỉ phái hàng trăm vệ sĩ đi mà còn bỏ ra số tiền lớn để mời anh em Vân Thị ra tay, cho dù Sở Phàm có ba đầu sáu tay cũng sẽ khó mà thoát được!”

Nghe xong, hai người cùng đưa mắt nhìn Sở Vân, nâng ly nói: “Từ nay về sau phải nhờ cậu ba nhiều rồi.”

Sở Vân vội xua tay, nói: “Hai người nói gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi chỉ đơn giản là muốn mời hai người tới uống rượu thôi, những gì hai người vừa nói tôi không hiểu gì hết, nhưng Sở Phàm là anh tôi, anh em như thể tay chân, sao tôi có thể can dự vào chuyện này được.”

Tuy rằng cậu ta nói thế nhưng rõ ràng sự lạnh lùng nham hiểm trong đôi mắt lại không hề suy giảm.

Gia chủ hai dòng họ Tần và Liễu đều hiểu ý, chuẩn bị nói thêm vài câu thì bỗng nhiên Sài Tiến bước từ ngoài vào, dáng vẻ vội vã, ghé vào tai Sở Vân thì thầm nói.
Nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt Sở Vân lắt lịm, sắc mặt tối sầm lại.