Tuy nhiên, Lâm Hải Sâm chẳng thèm nhìn bà ta, mà đi thẳng đến trước mặt Sở Phàm, xun xoe nói: “Cậu chủ, thành thật xin lỗi khiến cậu chê cười rồi. Tôi không ngờ cô ta lại làm khó cậu, tôi thật là…”
Nói đến đây, Lâm Hải Sâm cũng không biết nói gì, gương mặt đầy vẻ tự trách và bất an.
Sở Phàm vỗ vai ông ta, cười bảo: “Không sao, tôi cũng không giận gì đâu, yên tâm đi.”
Đúng là anh không hề tức giận, nếu anh mà tức giận thì đã chẳng gọi Lâm Hải Sâm đến giải quyết chuyện này, dù sao chỉ là chuyện vặt vãnh, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng không bị ấm ức gì, nếu so đo quá thì lại khiến cấp dưới mất niềm tin với lãnh đạo của mình.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây, sau này phải thắt chặt quản lý hơn nữa, hôm nay may là gặp phải tôi đấy, nếu như gặp phải người khác thì trung tâm thương mại của chúng ta chẳng phải đã bị mang tiếng xấu rồi à.”
Sở Phàm dặn dò thêm.
“Vâng, vâng. Cậu chủ nói đúng, tôi sẽ phạt cô ta ở trong nhà, tuyệt đối không để cô ta ra ngoài gây sự nữa!” Lâm Hải Sâm nghiến răng nói.
Sở Phàm mỉm cười cũng không nói gì nữa, sau đó quay sang nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết hiểu ý, nói ngay: “Vậy chúng ta về thôi, tôi với Dao Dao đi mua đồ cũng đủ rồi.”
Trần Mộng Dao gật đầu, sau đó ba người rời khỏi cửa hàng thời trang nữ, lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt của đám đông.
Đám đông xung quanh thấy hết chuyện để hóng thì cũng tụm năm tụm ba rì rầm một lúc rồi rời khỏi.
Nguyễn Yến còn đang giả vờ khóc, thấy Lâm Hải Sâm không những không an ủi mình mà còn sa sầm mặt, bấy giờ bà ta mới hiểu mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Bà ta nào dám khóc nữa, vội vã đứng dậy, khúm núm đi đến cạnh Lâm Hải Sâm, thì thầm: “Chồng, người vừa nãy là ai vậy, sao chồng lại…”
“Câm miệng!”
Lâm Hải Sâm lạnh lùng thét một tiếng, trợn mắt nhìn Nguyễn Yến một cái, nói “Đó là cấp trên của tôi, cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, cậu hai nhà họ Sở! Ngay cả cậu ấy mà cô cũng dám đắc tội, ai cho cô cái gan đó thế hả? Cô điên rồi phải không?”
Nguyễn Yến nghe xong vô cùng hốt hoảng, đứng đực ra đó như người mất hồn.
Bà ta chưa từng gặp Sở Phàm bao giờ, vì thế mới không nhận ra, nhưng mà ngày thường ở nhà cũng suốt ngày nghe Lâm Hải Sâm nói tới cái tên này.
Kết quả ai mà ngờ được, hiếm lắm bà ta mới ra ngoài một lần thì đã đắc tội ngay với ông chủ của chồng, đúng là xui xẻo hết chỗ nói!
Cũng may Sở Phàm không so đo với bà ta, nếu không thì chồng bà hôm nay không biết sẽ thảm thế nào, bà ta không dám nghĩ tới.
Im lặng một hồi Lâm Hải Sâm mới hòa hoãn, trầm giọng nói với bà ta: “Từ giờ trở đi, cô ở nhà cho tôi là được, đừng tới đây gây sự nữa, nếu còn để tôi phát hiện ra cô đi lung tung, tôi đánh gãy chân cô đấy!”
Nói xong, Lâm Hải Sâm quay đầu đi thẳng ra khỏi cửa hàng thời trang nữ mà chẳng thèm ngó lại.
Ông ta đã phải bỏ mặc đối tác đang đàm phán dở mà chạy xuống đây, để người ta chờ lâu như thế, e là vụ làm ăn này hỏng luôn rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hải Sâm lại càng khó chịu, nhưng ông ta vất vả bao lâu mới có được mối này, thế mà lại bị chút chuyện cỏn con làm hỏng mất, ông ta biết than thở với ai đây.
Vừa mới xuống hầm để xe của trung tâm thương mại, Lâm Hải Sâm còn chưa ngồi lên xe đã nghe thấy một giọng nói từ tốn “Nếu anh Lâm không vội, chi bằng lên xe nói vài câu?”
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên khiến Lâm Hải Sâm giật mình một cái, ông ta quay đầu lại thì thấy không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc xe Lincoln đỗ bên cạnh xe ông ta.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang cười rạng rỡ, nhìn ông ta nói.
Nếu như Sở Phàm ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, người này chính là Sài Tiến – quản gia nhà Sở Vân!
Bên kia, Sở Phàm, Trần Mộng Dao với Kiều Tuyết thì đang bắt taxi về biệt thự.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang nói chuyện mua sắm ngày hôm nay.
Khi chiếc xe đi qua ngã tư thì bỗng Trần Mộng Dao nhìn thấy một cái băng rôn to tướng, ghi “Nhiệt liệt chào mừng nhóm nhạc Sao Băng tới khu Tịnh Yên biểu diễn”.
“Trời ơi, nhóm nhạc Sao Băng tới khu Tịnh Yên của chúng ta à? Sao em lại không biết gì thế!” Trần Mộng Dao hưng phấn hét lên.
Kiều Tuyết cũng hồ hởi, vội lấy điện thoại ra tìm những thông tin liên quan.
Cô ấy và Trần Mộng Dao đều là fan của nhóm Sao Băng, nhưng khoảng thời gian này, hai người đều gặp nhiều rắc rối nên cũng không quan tâm tới chuyện này lắm, vì thế cũng không hề biết chuyện gì của nhóm Sao Băng cả.
Tuy nhiên, Kiều Tuyết vừa mới mở mấy trang báo ra thì mặt đã biến sắc.
Sở Phàm thấp thỏm ngồi bên cạnh, thấy Kiều Tuyết như thế cũng giật mình suýt nữa thì nhảy xuống xe luôn.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tin tức anh xé váy của Thẩm Lăng Khê lúc ở dưới khán đài, ngay cả người điềm tĩnh như Kiều Tuyết mà mặt cũng phải biến sắc thì nếu Trần Mộng Dao nhìn thấy, cô bé sẽ giận tới mức nào đây?
Vừa nghĩ tới đó, Sở Phàm vô cùng hối hận, đúng là ám ảnh, sớm biết vậy anh đã không đồng ý đi cùng bọn Lí Dục rồi.
Thấy Trần Mộng Dao cũng đang ghé đầu qua đó, Sở Phàm đã tuyệt vọng lắm rồi, nhắm mắt chờ hai cô gái hỏi tội!
Nhưng cảnh tượng địa ngục Sở Phàm tưởng tượng lại không diễn ra, ngược lại còn nghe thấy tiếng Trần Mộng Dao kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, ở đêm biểu diễn còn có fan cuồng lấy dao khống chế Thẩm Lăng Khê nữa, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang đôi co với hắn!”
Nghe xong, Sở Phàm thở phàm nhẹ nhõm, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ, Thẩm Lăng Khê bị bắt làm con tin?”
Trần Mộng Dao ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, nói: “Anh Sở Phàm, không ngờ anh cũng là fan của Lăng Khê, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Lăng Khê bị bắt làm con tin thật rồi!”
Trần Mộng Dao đưa điện thoại cho Sở Phàm xem.
Sở Phàm cũng đón lấy, quả nhiên là vừa mới có một video dài chưa đến mười phút đang được lan truyền, nhưng đã có hàng trăm nghìn lượt xem video, chứng tỏ sức ảnh hưởng của nhóm Sao Băng thực sự rất khủng khϊếp.
Trong video, Thẩm Lăng Khê, Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả đang biểu diễn khuấy động sân khấu, vốn định nói vài lời cảm ơn với fan.
Nhưng fan bên dưới quá hưng phấn, đặc điện là sau khi thấy cách Thẩm Lăng Khê xuất hiện trên sân khấu khiến cho bọn họ cảm giác nữ thần cách bọn họ rất gần.
Ban tổ chức cũng bất lực, chỉ có thể thay đổi ngay lúc đó, đầu tiên mời đại diện fan lên tặng hoa, sau đó mới tiếp tục phần tiếp theo của chương trình.
Mà người khống chế Thẩm Lăng Khê lại chính là một trong những fan đại diện đó.
Người đàn ông trong video có thân hình mập mạp, đầu thì bết chảy nước, không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội, trên mặt đeo một cặp kính mắt đen to tướng, đôi mắt híp tịt, giống hệt bản nhái MC nào đó của đài “Hồ Nam”.
Hắn ta là người tặng hoa cuối cùng, Thẩm Lăng Khê nhận bó hoa hồng to bự từ tay hắn ta, chưa kịp nói cảm hơn thì tên mập đó đã lấy dao dọc giấy từ trong túi ra ghè lên cổ Thẩm Lăng Khê.
Trong tiếng hò hét sợ sãi, hắn ta vẫn khống chế Thẩm Lăng Khê cho tới tận khi lùi vào phòng chờ, cuối cùng thì trốn hẳn vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại.
Sự việc diễn ra quá nhanh, tất cả chưa ai kịp có phản ứng gì!