Chàng Rể Phi Thường

Chương 228: Không đến lượt cậu




Thậm chí đến Liễu Thất Nguyệt ở ngay sát đó cũng không phản ứng kịp, nếu không với thân thủ của cô ấy, một tên béo ục kia không thể nào có cơ hội để uy hϊếp Thẩm Lăng Khê được!

Nhưng bây giờ, tất cả đã rơi vào tình huống xấu nhất.

Sở Phàm lôi điện thoại ra xem, quả nhiên là có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là bọn Lí Dục gọi tới.

Bọn họ đang ở hiện trường mà gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên sẽ liên hệ với anh ngay, dù sao bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh Thẩm Lăng Khê dựa vào vai anh, biết đâu còn tưởng rằng anh và Thẩm Lăng Khê có mối quan hệ đặc biệt nào cũng nên.

“Sao lại thế nhỉ, sao lại có kiểu fan cuồng đến thế?” Trần Mộng Dao cầm lấy điện thoại mà nói với giọng lo lắng.

Kiều Tuyết đang chăm chú xem bình luận rồi lên tiếng: “Theo như một người có quen với tên mập bắt cóc đó nói tên mập là fan trung thành nhất của Thẩm Lăng Khê, trung thành đến mức có thể liệt kê ra tất cả những gì mà Thẩm Lăng Khê thích và ghét, hơn nữa còn có thể thuộc làu làu không bỏ sót câu nào.”
“Trời ạ, sao lại có người điên đến mức vậy nhỉ?” Trần Mộng Dao lẩm bẩm trong miệng.

Kiều Tuyết cười: “Và hắn điên đến mức làm ra hành động như vậy hình như là vì không thể chấp nhận được cái cách mà Thẩm Lăng Khê xuất hiện ngày hôm nay.”

“Cách xuất hiện gì cơ?” Trần Mộng Dao tò mò hỏi.

Kiều Tuyết tiếp tục lướt xem các bình luận phía dưới rồi nói: “Hình như trước khi Thẩm Lăng Khê xuất hiện đã cố tình cải trang rồi ngồi trà trộn trong hàng ghế khán giả, chờ đến khi tiết mục được bắt đầu, Thẩm Lăng Khê bảo người đàn ông ngồi ngay bên cạnh cô ấy xé toang chiếc váy trên người cô ấy ra, khiến cho cả hội trường như muốn nổ tung!”

“Người đó từ lâu rồi đã độc chiếm Thẩm Lăng Khê như là người của riêng mình, làm sao có thể chịu được cảnh tượng như vậy, có một người trong cuộc đã tiết lộ, vốn dĩ tên mập cấu kết với đám fan thiểu năng đi xử người đàn ông đó, nhưng không ngờ người đàn ông đó đã rời khỏi hội trường từ trước, nên thoát được.”
“Sau đó trong lòng vẫn thấy hậm hực, nên mới chuyển hướng mục tiêu sang Thẩm Lăng Khê rồi làm ra chuyện như vậy!”

Nghe đến đây, Sở Phàm cảm thấy chột dạ, đây chẳng phải là nói anh hay sao?

Không ngờ lần này Thẩm Lăng Khê bị bắt cóc lại có liên quan tới anh!

Trần Mộng Dao nghe xong không khỏi thốt lên: “Hắn đúng là đầu óc có vấn đề, người đàn ông đó chẳng phải là nhân viên à, sao mà không được động vào Lăng Khê, đúng là nực cười!”

Sở Phàm cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thanh niên bây giờ đúng là bồng bột thật!

Ai ngờ Kiều Tuyết lại nói luôn: “Không phải đâu, là do tên mập đó quá si mê Thẩm Lăng Khê, si mê đến mức bỏ ra số tiền lớn để tìm hiểu đội ngũ những người ở bên cạnh Thẩm Lăng Khê rồi, người đàn ông đó không phải là người trong đội ngũ, mà chỉ là một vị khán giả thôi.”
Nghe thấy những lời này, Sở Phàm suýt nữa thì phụt máu mồm.

Không ngờ trên đời này lại có fan cuồng đến mức như thế, rồi anh không ngừng âm thầm cầu nguyện trong những dòng bình luận kia đừng có bức ảnh chụp anh nha!

May mà khu vực bình luận không có chức năng bình luận bằng ảnh, Sở Phàm coi như được thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Trần Mộng Dao đột nhiên hét lên: “Chị Tuyết, chúng mình qua đó xem đi, em cũng lo cho sự an toàn của Lăng Khê lắm!”

Kiều Tuyết nhíu mày nhìn Sở Phàm, nghiễm nhiên cũng muốn qua đó, vì dù sao bọn họ cũng là fan trung thành của Thẩm Lăng Khê mà.

Sở Phàm ho khan một tiếng, rồi gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ chuyện Thẩm Lăng Khê bị bắt cóc cũng có liên quan tới anh, nếu anh còn không đi thì rõ là con người anh vô tình quá.

Anh tài xế taxi quay xe, đi thẳng đến nơi tổ chức hoạt động.
Và chuyện minh tinh khủng bị bắt cóc đã làm chấn động cả khu vực, từ hiện trường vụ việc đến bán kính mười dặm xung quanh đã có xe cảnh sát canh gác, không cho phép bất kỳ xe lạ nào đi vào.

Xe taxi có biển số xe trong khu Tịnh Yên cũng sẽ bị hỏi rất nhiều lần mới cho qua, nhưng sau khi đến nơi cách hiện trường vài trăm mét thì không thể đi vào thêm được nữa.

Bất luận là người đến xem biểu diễn từ trước, hay là người giờ mới đến để xem vui, đều khiến hiện trường bị tắc nghẽn đến ngộp thở.

Không biết làm sao, Sở Phàm và hai cô gái đành phải xuống xe đi bộ vào trong.

“Tất cả mọi người đừng có chen lẫn nhau, cũng đừng quá lo lắng, đội cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm cho sự an toàn của Thẩm Lăng Khê, chuyên gia đàm phán đã tới, chúng tôi tin rằng sẽ nhanh chóng thuyết phục được kẻ xấu và đưa Thẩm Lăng Khê trở lại!”
Ở cửa, một anh cảnh sát cầm chiếc loa nói to về hướng đám người đang nhốn nháo.

Sở Phàm đứng ở đó nhìn một hồi, rồi đưa Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi theo lối dành cho khách VIP.

Ở đó cũng có cảnh sát canh gác, trong đó có mấy bảo vệ phụ trách an ninh, bọn họ đều nhận ra Sở Phàm, khi thấy Sở Phàm đến, thậm chí không dám hỏi gì mà để Sở Phàm và hai cô gái đi vào trong luôn.

Không đùa được, Lục Bình sếp của bọn họ còn phải cung kính với Sở Phàm như vậy, thì bọn họ đâu dám hách dịch với người thanh niên này, chứ nếu không chỉ có nước mà nghỉ việc.

“Anh Sở Phàm, mấy người kia hình như rất sợ anh thì phải, bọn họ biết anh à?” Trần Mộng Dao không ngờ lại đi vào được một cách thuận lợi như vậy, nên không kìm được mà hỏi.

Sở Phàm cười gượng nói: “Đương nhiên rồi, Công ty giải trí Hành Tinh là một trong những sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, anh là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, bọn họ chẳng nhẽ lại không biết anh chắc?”
“Thì ra là vậy.” Trần Mộng Dao gật đầu nhưng không biết có hiểu không.

Nói với Trần Mộng Dao xong, Sở Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Lục Bình, khi biết Lục Bình và cảnh sát đang ở trong phòng quan sát camera, ba người lập tức đi tới đó.

“Cậu chủ, cậu tới rồi à!”

Trong phòng quan sát camera, Lục Bình đang căng thẳng nhìn vào màn hình trước mặt, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ông ta lập tức quay đầu lại nhìn.

Sở Phàm gật đầu, trầm giọng nói: “Chuyện sao rồi?”

“Không được khả quan lắm, nhưng chuyên gia đàm phán cũng đã đi tới đó.” Lục Bình nhăn mặt, vừa nói vừa đưa Sở Phàm đến trước màn hình.

Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành.

Lúc này, tên mập đó đang khống chế Thẩm Lăng Khê trong một góc của phòng chờ.
Và hướng đối diện với hắn chính là cửa chính của phòng chờ.

Cũng không biết thằng cha này có kế hoạch từ trước hay là số may, chứ vị trí mà hắn đang ngồi ở đó có thể nói là vô cùng kỳ diệu.

Phía sau là một bức tường kiên cố, phía trước là cánh cửa đơn và một hành lang hẹp, hắn trốn ở đấy rồi đứng phía sau Thẩm Lăng Khê, xạ thủ bắn tỉa cũng không thể làm gì hắn được.

Lúc này, cánh cửa phòng chờ mở ra, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ comple đi giày da, đang đứng nói chuyện với tên mập ở đó, người này chính là chuyên gia đàm phán.

Chỉ tiếc là những lời ông ấy nói không những không có tác dụng gì, mà còn khiến tâm trạng của tên mập lại càng kích động hơn.

Haiz, người bình thường không thể hiểu được nội tâm của tên mập này đâu, lúc này mà nói đạo lý với hắn chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Sở Phàm nhíu mày rồi lại thả lỏng, nói: “Bảo chuyên gia đàm phán quay lại đi, anh ấy mà nói tiếp khéo tên mập liều lên chết cả đám đấy.”

Lục Bình thấy vậy, lập tức cầm bộ đàm chuẩn bị ra lệnh, nhưng lại bị anh cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh cướp lấy bộ đàm luôn.

Lục Bình và Sở Phàm đang cảm thấy thắc mắc, thì nghe thấy anh cảnh sát lạnh lùng nói: “Được rồi đó vị cậu chủ không hiểu chuyện ạ, muốn sai bảo người khác thì mời cậu về văn phòng làm việc của mình, còn hiện trường vụ án ở đây chưa tới lượt cậu ra lệnh đâu!”