Tuy nhiên, đúng lúc bà ta định tát một cái.
Thì Lưu Toàn ở bên cạnh đã nhanh chóng nhấc chân lên, đạp bà ta ngã xuống đất, và dùng ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm bà ta.
“Anh Lưu, sao anh lại….” Nguyễn Yến không quan tâm đến đau đớn nữa, vẻ mặt sững sờ nhìn Lưu Toàn.
Lưu Toàn hừ một tiếng lạnh lùng, anh ta dứt khoát nói: “Chúng tôi vẫn còn đứng ở đây vậy mà chị lại dám ra tay đánh người, như vậy chị xem có được không, rốt cục thì chị có xem chúng tôi ra gì không hả?”
“Tôi không hề có ý đó, tôi…”
Khi Nguyễn Yến định giải thích thì Lưu Toàn xua tay, lạnh lùng nói: “Xem ra thì chúng tôi đến đây đã khiến chị ảo tưởng rằng mình có thể cáo mượn oai hùm, nếu đã như vậy thì đội chúng tôi sẽ không can thiệp nữa.”
“Dù sao thì đây cũng chỉ là mâu thuẫn dân sự, mọi người tự thương lượng giải quyết là được, chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm, thời gian đâu lúc nào cũng đi xử lý mấy chuyện này được.”
Nói xong, Lưu Toàn liền ra hiệu cho cấp dưới chuẩn bị rút quân.
Trước khi rời đi, anh ta vẫn cố nở nụ cười thân thiện với Sở Phàm, sau đó quay người rời đi mà không hề quan tâm đến tiếng gào hét của Nguyễn Yến.
Lúc này, Nguyễn Yến sững sờ tại chỗ.
Bà ta không thể ngờ rằng, đám người mà bà ta gọi đến để hỗ trợ, còn chưa giải quyết được gì thì đã bỏ đi rồi, mà cũng không đúng, tuy anh ta chưa giải quyết được gì nhưng lại đá cho bà ta một phát!
Trong lòng Nguyễn Yến vô cùng bực bội, bà ta tự nhủ rằng sau khi trở về sẽ mách với chồng, để từ giờ trở đi ông ta không đem quà biếu cho tên Lưu Toàn đó nữa.
Đúng là tên cáo già ăn cháo đá bát.
“Này bà cô, nếu không còn chuyện gì nữa thì bà tìm chỗ nào đó ngồi tạm đi, đợi người của tôi mang tiền đến là được rồi, đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa nữa, nó không có tác dụng với tôi đâu.”
Lúc này, Sở Phàm lên tiếng với chất giọng mang vài phần đùa cợt.
Còn Nguyễn Yến thì gào lên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bà ta tức giận nói: “Mày gọi ai là cô, loại ranh con có mắt như mù, chị đây năm nay mới hai mươi tuổi mà mày không nhìn ra hả?”
Khi nghe những lời này, cả đám đông xung quanh đều cười ồ lên.
Mọi người cũng đâu phải những kẻ ngốc, phấn trang điểm trên mặt Nguyễn Yến bôi dày đến mức trong ba lớp ngoài ba lớp mà cũng không thể che nổi nếp nhăn, vậy mà còn kêu mới hai mươi, thì tất cả đám người ở đó đều là trẻ vị thành niên mất.
Sở Phàm cũng không nhịn được mà bật cười, anh rút ra từ phía sau một tấm chứng minh thư, cố tình tỏ ra ngạc nhiên: “Ngại quá nhỉ, lúc nãy tôi nhặt được chứng minh thư của bà ở dưới đất, trên đó có ghi bà sinh năm 73, hóa ra sinh năm 73 tính ra chỉ có hai mươi tuổi thôi à, thế thì tôi tính nhầm mất rồi, tôi xin lỗi nhé.”
Vừa dứt lời, những người còn đứng xung quanh hóng chuyện đều không nhịn được mà phá lên cười.
Hóa ra lúc nãy Lưu Toàn đá ngã Nguyễn Yến cho nên chứng minh thư của bà ta mới bị rơi ra, và bị Sở Phàm nhặt được.
Nói thực lòng thì, khuôn mặt trên chứng minh thư thực sự rất khó coi, khuôn mặt Nguyễn Yến hiện tại dưới sự che dấu của lớp phấn dày còn có thể nhìn tạm được, không thể phủ nhận khả năng trang điểm của phụ nữ quả thực quá là lợi hại.
Sắc mặt Nguyễn Yến tái mét, bà ta giật lại chứng minh thư, lập tức nhét vào túi của mình, tức tới mức toàn thân đều run lên.
Khi bà ta định văng lời chửi mắng thì đám người xung quanh đột nhiên bị tách ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da, mồ hôi đầm đìa từ bên ngoài chen vào trong.
Vừa nhìn thấy đối phương, khuôn mặt Nguyễn Yến lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Chồng, sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông vừa đến chính là chồng của Nguyễn Yến tên là Lâm Hải Sâm, ông ta cũng là một trong những cấp dưới của bác Đinh, cách đây khá lâu khi bác Đinh giới thiệu về Sở Phàm thì ông ta cũng có mặt, ông ta nhớ như in giọng nói và khuôn mặt của Sở Phàm.
Ngày hôm nay khi Sở Phàm gọi điện đến, ông ta lập tức nhận ra giọng nói của Sở Phàm, nhưng khi nghe đến việc Sở Phàm tìm ông ta để lấy hai trăm nghìn tệ thì đột nhiên ông ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Với địa vị hiện tại của Sở Phàm thì đừng nói đến hai trăm nghìn tệ, dù là hai triệu tệ hay hai trăm triệu tệ thì lúc nào ông ta cũng sẵn có, vậy thì sao lại tìm ông ta chỉ để lấy hai trăm nghìn tệ được?
Nhưng đây là mệnh lệnh của Sở Phàm thì sao ông ta có thể không nghe được, cho nên đành phải tạm dừng công việc trước mắt để nhanh chóng chạy ra ngân hàng gần nhất rút hai trăm nghìn tệ tiền mặt rồi mang đến địa chỉ mà Sở Phàm nói.
Nhưng điều khiến ông ta hoang mang hơn nữa đó là địa chỉ mà Sở Phàm nói lại chính là một trong những cửa hàng dưới danh nghĩa của ông ta.
Điều này khiến ông ta thấp thỏm lo sợ suốt trên đường, trong lòng thầm nghĩ rằng chắc chắn là tên khốn nào có mắt như mù dám đắc tội với Sở Phàm đây.
Chứ nếu không cả trung tâm thương mại này đều là của Sở Phàm, anh đến đây mua đồ lại còn phải mang tiền hay sao?
Cả đoạn đường vừa tắc lại vừa gặp rào chắn khiến Lâm Hải Sâm lo lắng đến mức sắp bạc cả đầu, cuối cùng thì ông ta cũng đến nơi, nhưng khi vừa lao vào cửa hàng nhìn thấy vợ ông ta ở đó thì ông ta đã biết có chuyện lớn rồi.
Người ngoài có thể không biết nhưng bản thân ông ta còn không biết tính khí của Nguyễn Yến à?
Một người nhỏ nhen hay đố kỵ, lại thích lợi dụng người khác!
Khi Sở Phàm gọi điện bảo ông ta mang tiền đến thì chắc chắn đến 80% là Nguyễn Yến đã đắc tội với cậu chủ trẻ này rồi.
Nguyễn Yến còn chưa kịp nhận ra sắc mặt đột nhiên tái nhợt của Lâm Hải Sâm thì bà ta lập tức bước tới với khuôn mặt vô cùng đáng thương, bà ta ôm lấy cánh tay Lâm Hải Sâm và bắt đầu nũng nịu: “Chồng, anh nhìn ba đứa mất dạy kia đi, bọn chúng kết hợp lại bắt nạt em!”
“Cái cô kia đến thử quần áo ở cửa hàng nhà mình thì làm hỏng bộ đồ đó, em bắt đền bọn họ theo giá của sản phẩm thì bọn họ lại nói em gạt tiền, xong còn gọi thằng ranh này đến nữa chứ!”
“Lúc nãy hắn còn gọi em là cô nữa chứ, đúng là quá thể quá đáng!”
Nói đến đây, Nguyễn Yến còn giả bộ ôm mặt, phát ra tiếng khóc thút thít, cảnh tượng này thực khiến những người xung quanh phải buồn nôn.
Cũng phải thôi, nếu như Nguyễn Yến trẻ hơn hai mươi tuổi nữa thì có lẽ hành động ấy sẽ làm động lòng không biết bao nhiêu kẻ độc thân, khiến bọn họ đứng ra đòi công bằng hộ bà ta.
Nhưng mà với dáng điệu này của Nguyễn Yến, khi vừa mới há miệng ra là bột phấn trên mặt đã rơi rụng lả tả, khiến những người xung quanh cũng không còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” nữa.
Lúc này, Nguyễn Yến mới nhón chân lên, ghé sát vào tai Lâm Hải Sâm thì thầm: “Chồng à, giờ anh đến đây thì em yên tâm rồi, thằng cha này nói tìm người mang tiền đến, đợi lát nữa thì chúng ta sẽ có hai trăm nghìn, mà thực ra bộ đồ đó chỉ đáng giá chưa đến hai nghìn tệ đâu!”
“Nhưng không biết tên thiểu năng nào lại có thể mang tiền đến cho loại người này chứ, đúng là tên mất não!”
Nói đến đây, Nguyễn Yến cảm thấy bà ta như đang trúng quả lớn, liền mím môi cười thầm.
Sắc mặt Lâm Hải Sâm lúc này tái mét, ông ta nhìn vali bạc trong tay, trong lòng thầm nghĩ con mụ vợ ngu ngốc này không phải đang chửi ông ta hay sao?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Hải Sâm liền quay người, dùng lực tát một cái như trời giáng vào mặt Nguyễn Yến, khiến bà ta lảo đảo quay vài vòng rồi nghiêng người ngã nhào trên mặt đất.
Lúc này, không chỉ có Nguyễn Yến mà cả đám người vây quanh trong và ngoài cửa hàng đều kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này?” Mọi người ngẩn người nhìn Lâm Hải Sâm một cách khó hiểu.
Nguyễn Yến không phải gọi ông ta là chồng hay sao? Ông ta đã không giúp bà ta thì thôi sao lại còn ra tay đánh người?
Nguyễn Yến cũng rất tức tối, bà ta chỉ là ghen tức khi Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao xinh đẹp hơn bà ta, cho nên muốn nhân cơ hội này cho hai người đó xấu hổ mà thôi, nhưng không ngờ chưa làm cho hai người xấu hổ thì bà ta đã bị đánh tới hai lần.
Một lần là Lưu Toàn, một lần là Lâm Hải Sâm.
Người đầu tiên thì không sao, chỉ là một tên thường ngày vẫn hay mập mờ với bà ta thích được lợi dụng bà ta mà thôi.
Nhưng còn Lâm Hải Sâm là chồng bà ta cơ mà, sao có thể cũng đánh bà ta giống người khác chứ?
Bà ta thực sự không hiểu chuyện này cho nên cứ ngoác mồm ra khóc lớn, còn ngồi lì dưới đất không chịu đứng lên nữa.