“Này, cậu cười gì?”
Lí Dục trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cáu bẳn nói.
Hôm nay bà Cao dạy bài “Hướng dẫn tìm việc”, học sinh hôm nay không chỉ có lớp bọn họ, vì thế bọn Sở Phàm không hề quen anh chàng ngồi trước mặt này.
Chỉ thấy hắn quay đầu, cười lạnh lùng: “Thời buổi này, đúng là chó hoang mèo dại cũng thích đú, lại còn lấy ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng? Sao cậu không nói luôn là chụp ảnh chung với Thẩm Lăng Khê đi?”
“Tôi khuyên các cậu một câu, làm gì cũng phải tự hỏi mình trước xem bản thân có xứng hay không, bốc phét cũng thế, biết chưa!”
Nghe xong, đám người Lí Dục sa sầm mặt.
Triệu Hiểu Kim đập bàn, gắt: “Mẹ mày chứ mày là ai? Bọn tao nói chuyện thì ảnh hưởng gì đến mày? Đến lượt mày lên tiếng ở đây à? Cút đi cho nước nó trong!”
Một cô gái xinh đẹp, trang điểm đậm đứng cạnh người đàn ông kia, quay xuống liếc nhìn bọn Sở Phàm, giọng điệu chảy nước, nói: “Đám người ngu dốt có mắt không tròng các cậu, anh họ của anh Vương là đội trưởng đội bảo vệ cho buổi diễn tối nay, có anh ấy bảo kê, tối nay tôi có thể ra sau cánh gà xin ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng, nào giống các cậu, chỉ mỗi bốc phét, thực tế thì chẳng có bản lĩnh gì cả!”
“Sao cô biết bọn tôi không có bản lĩnh gì?”
Sở Phàm nhìn hai người nọ nở nụ cười, chẳng biết bọn họ lấy tự tin ở đâu.
“Nói cậu không có bản lĩnh lại còn khó chịu, đúng là nực cười ghê, vừa nãy cậu bảo sẽ cho ba người bọn họ ảnh có chữ ký phải không? Nếu không lấy được thì sao?”
“Thế cô định làm gì?” Sở Phàm khoanh tay trước ngực, cười hỏi.
“Nếu như cậu không lấy được ba tấm ảnh có chữ ký thì cởi hết quần áo chạy quanh sân thể dục của trường ba vòng, xong rồi bò ra đất sủa ba tiếng gâu gâu, có dám không?” Trong mắt cô gái ánh lên sự đùa cợt ác ý, cười khẩy mà hỏi.
“Nếu như tôi lấy được thì sao?” Sở Phàm hỏi ngược lại.
Cô gái sững người, rõ ràng chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng đáp ngay: “Còn phải nói sao, đương nhiên là tôi cởi hết quần áo, chạy quanh sân thể dục của trường ba vòng rồi bò xuống đất sủa gâu gâu thôi!”
“Cô nhớ đấy!”
Sở Phàm đập bàn, cười vui vẻ nói.
“Sở Phàm, cậu đừng có mà bồng bột!”
Đám người Lí Dục bên cạnh lo sốt vó, bọn họ ở cùng phòng với Sở Phàm ba năm lại còn không biết anh thế nào sao? Nếu cậu ấy mà lấy được ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng thì mặt trời cũng mọc ở đằng Tây luôn rồi.
Lời vừa nãy Sở Phàm nói, bọn họ chỉ coi như là anh nói chơi chứ không hề muốn bị cô gái này bắt thóp.
Vậy mà Sở Phàm lại không bỏ được tính bồng bột, lại đi đồng ý với cô ta!
Đúng là khiến bọn họ lo ngay ngáy.
Cô gái kia thấy vậy thì nói ngay: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Lời đã nói ra thì đừng hối hận, nếu không thì sẽ coi như là thua luôn, thế nào?”
“Đương nhiên rồi, chỉ e sau khi cô thua sẽ không dám cởϊ qυầи áo thôi.” Sở Phàm nhìn cô ta mà cười với vẻ lạnh lùng.
Cô gái kia trợn mắt, bật cười thành tiếng: “Điều này cậu khỏi lo, tôi đây rất tự tin với vóc dáng của mình, nếu như thua thật thì cùng lắm cởi hết quần áo, sợ gì chứ?”
Nghe xong, Sở Phàm cũng liếc cô ta từ đầu tới chân.
Quả nhiên, tuy cô gái này trang điểm đậm nhưng có thể thấy được cô ta vốn cũng xinh xắn, đặc biệt là dáng người, vòng nào ra vòng nấy, không kém gì lắm so với mấy người mẫu nổi tiếng cả.
Sau khi tan học, bọn Sở Phàm quay lại kí túc.
Lí Dục không kiềm nổi mà hỏi: “Sở Phàm, cậu xốc nổi quá, tôi biết cô kia, cô ta lên Lí Lâm Na, là đội phó đội truyền thông của trường, nghe nói có rất nhiều mối quan hệ ở trường.”
“Cậu đánh cược với cô ta, nếu mà thua thì chắc chắn không thoát nổi đâu, nhưng nếu cậu thắng thì cậu định để cô ta cởi hết quần áo chạy quanh sân thể dục thật à? E là mấy tên mến mộ cô ta sẽ chạy ra xé xác cậu trước đấy.”
“Thế thì đâu thể trách tớ. Rõ ràng là do cô ta tự nói, tớ đâu có ép.” Sở Phàm cười nói, lấy ra một đoạn ghi âm, là giọng của Lí Lâm Na.
Bọn Lí Dục đều ngờ vực nhìn Sở Phàm một cái, sau đó giơ ngón cái: “Cậu được đấy, bây giờ trở nên nguy hiểm rồi, lại còn ghi âm lại nữa, được!”
Nhưng nói thì nói vậy, bọn họ vẫn không tin là Sở Phàm có thể lấy được ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng, vì thế vẫn mải bàn bạc đến lúc đó làm thế nào để giúp Sở Phàm thoát khỏi hình phạt.
Đến tối, Sở Phàm nói với Trần Mộng Dao là tối nay sẽ về muộn, rồi hẹn đám Lí Dục ở cổng trường.
Ai ngờ bọn họ đều dẫn cả bạn gái đi!
Mặt Sở Phàm sa sầm, nghiến răng: “Đám đểu cáng, rõ bảo là chỉ có chúng ta đi thôi mà, sao bây giờ lại còn mang theo người thân đi thế, biết vậy tôi cũng dẫn cả Mộng Dao đi rồi!”
Lí Dục cười hì hì, ngượng ngùng đáp: “Sở Phàm, không thể trách tôi được. Muốn trách thì trách Lâm Khải lắm miệng, nói chuyện này để cho người yêu biết được, vừa hay mấy cô ấy cũng là fan cứng của nhóm nhạc Sao Băng, thế nên là đi cùng luôn, bọn tôi cản chả được!”
Trương Tĩnh đứng bên cạnh “hừ” một cái, khoanh tay nói: “Sao hả, tôi thấy các cậu đều không vui lắm thì phải. Không sao, đàn ông muốn mời bọn tôi đi cùng nhiều lắm, các cậu không chịu thì bọn tôi đi với người khác là được. Chị em, chúng ta đi!”
Cô vừa nói xong thì lập tức được hai cô còn lại hưởng ứng, mặt đám Lí Dục và Triệu Hiểu Kim biến sắc, vội vã khuyên ngăn hết lời, cuối cùng cũng dỗ dành được mấy bà cô này.
Bảy người ngồi trên hai xe taxi đi tới quảng trường Hồng Cốc Than.
Lần này Sở Phàm là kẻ duy nhất không có đôi ở đây, vô cùng uất ức vì sự âu yếm của đám người kia, bây giờ anh chỉ muốn gọi điện cho Trần Mộng Dao, bảo cô mau tới đây luôn thôi.
Nhưng hình như cô ấy với Kiều Tuyết đi dạo phố rồi, vì thế anh gọi điện thoại cũng không biết gọi ai đi, nếu gọi hai người cùng đi thì lại càng ngượng.
Lát sau, xe đã đỗ gần quảng trường Hồng Cốc Than.
Xuống xe vẫn chưa thấy có không khí gì, chỗ đỗ xe cách sân khấu chính ba ki lô mét nhưng đã nhìn thấy đoàn người đông nghẹt, đủ hết già trẻ gái trai, đầu thì đeo các loại sừng phát sáng, tay thì cầm lighstick, nhìn là biết là fan cứng của nhóm Sao Băng.
“Trời ơi, đông quá!”
Lí Dục đứng sau xe, nhìn dòng xe tắc nghẹt thốt lên.
Đành chịu, bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ vào, đến khi bọn họ vào trong quảng trường thì mới hiểu dòng người đông đúc, chật cứng như nêm là thế nào.
Nếu không phải do toàn thể lực tượng bảo vệ của khu Tịnh Yên đứng ra duy trì trật tự thì e là ở đây sớm có người giẫm đè lên nhau rồi.
Bọn họ vốn định xếp hàng mua vé thì Sở Phàm nói: “Các cậu đi đằng sau tôi, tôi dẫn các cậu đi vào theo đường khách vip, ở đó không cần mua vé.”
“Sở Phàm, cậu nói thật à? Ở đây toàn người nhà mình, không cần bốc phét đâu.” Lí Dục vỗ vai Sở Phàm nói.
Sở Phàm cười, đáp: “Thật hay đùa thì cứ đi theo tớ là biết.”
Nói xong Sở Phàm đi trước, bọn Lí Dục cũng chỉ có thể vội đi theo sau.