Tuy nhiên, tiếng nổ theo dự tính của ông ta lại không xảy ra.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân thong thả, là tiếng của Sở Phàm và Kiều Tuyết rời khỏi đó.
“Tại… tại sao lại thế này?” Hai chân Thích Hình Thiên mềm nhũn, ngã quỳ xuống đất, ông ta nhìn chiếc điều khiển trong tay, cố ấn mấy lần nhưng vẫn không thấy có tác dụng gì.
Ở ngoài khu xưởng, mặt Kiều Tuyết vẫn tái mét, cô nghi ngờ nói: “Cậu Phàm, vì sao nó lại không nổ, ông ta nói không có vẻ như đang nói dối mà.”
“Đương nhiên là ông ta không nói dối rồi.”
Sở Phàm cười, giải thích: “Thì tôi kịp tới đó, thấy chị vẫn an toàn nên không đi vào trong mà kiểm tra xung quanh, sau đó thì phát hiện ra số bom này, vừa hay đàn em của tôi có người hiểu về bom mìn nên đã vô hiệu hóa hết số bom của ông ta rồi.”
Sở Phàm biết Thích Hình Thiên đã hoàn toàn mất trí, anh làm sao có thể sơ ý cho ông ta cơ hội muốn cùng chết với mọi người chứ.
Tuy bây giờ Sở Phàm tha cho Thích Hình Thiên nhưng không phải do anh động lòng trắc ẩn mà là anh hiểu rằng, Thích Hình Thiên bắt cóc Kiều Tuyết nghĩa là đối đầu với nhà họ Kiều, không cần Sở Phàm ra tay thì cũng sẽ có người giải quyết ông ta.
Giờ đây không còn chỗ dựa là nhà họ Thích nữa thì ông ta đâu còn là đối thủ của nhà họ Kiều.
Trong biệt thự, Trần Mộng Dao đã biết mọi việc, đang lo lắng đi qua đi lại thì bỗng nghe thấy tiếng xe ô tô.
Cô vội chạy ra thì nhìn thấy Sở Phàm và Kiều Tuyết vẫn lành lặn xuống xe liền thở phào một hơi.
“Tốt quá rồi, anh Sở Phàm, chị Tuyết, hai người đều không bị làm sao!” Trần Mộng Dao chạy đến ôm Kiều Tuyết, giọng nói như sắp khóc.
Kiều Tuyết vội an ủi cô, hai người cùng nháy nhau mặc kệ Sở Phàm, đi thẳng vào trong nhà, ngồi trên sô pha nói về chuyện vừa xảy ra.
Sở Phàm cũng có thời gian ra ngoài gọi điện cho bác Đinh.
“Cậu chủ, tôi đã thông báo cho nhà họ Kiều, người nhà họ vô cùng giận dữ, bây giờ có lẽ đang đi tới khu xưởng bỏ hoang kia rồi.” Bác Đinh điềm tĩnh nói.
Sở Phàm đáp: “Vâng, bác Đinh, từ nay về sau phải sử dụng các thiết bị hiện đại nhất và theo dõi sát sao Sở Vân, trước kia cháu đánh giá thấp cậu ta quá, suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn, sau này không thể sơ ý thế được, tiện thể bác giúp cháu kiểm tra xem, bên cạnh chúng cháu có nội gián của Sở Vân không, nếu có nhất định phải tìm ra ngay.”
Mối quan hệ của anh và Kiều Tuyết, ngoài mặt chỉ có anh biết, thực tế thì khi anh với Kiều Tuyết ôm nhau ở trên sân thượng, có lẽ đã bị mấy vệ sĩ ngầm nhìn thấy.
Kết quả tin tức này đến tai Sở Vân, cậu ta còn tiết lộ cho Thích Hình Thiên, vì thế anh nghi ngờ bên cạnh mình có gián điệp của Sở Vân, bắt buộc phải điều tra rõ ràng nếu không cuộc sống sau này của anh sẽ không còn được bảo đảm.
Bác Đinh nghe xong nói rằng sẽ lập tức điều tra ngay và nói tiếp: “Cậu chủ, lần trước cậu bảo sẽ về thăm nhà họ Sở, vừa hay cũng sắp đến sinh nhật của ông cụ, dạo này cậu có thời gian về không?”
“Sắp đến sinh nhật ông nội rồi sao? Vậy thì dù bận thế nào cháu cũng phải về một chuyến!”
Sở Phàm cau mày, sau đó thả lỏng, từ nhỏ ông nội đã luôn chăm sóc anh vì thế dù có thế nào anh cũng không thể bỏ lỡ sinh nhật ông được, nếu không thì sẽ phụ tấm lòng yêu thương của ông dành cho anh.
Đúng lúc bên này cũng đang không có chuyện gì to tát lắm, dù sao sinh nhật ông thì Sở Vân cũng sẽ về, anh cũng chẳng lo Sở Vân sẽ gây chuyện khi anh không có ở đây.
Ngày hôm sau, Sở Phàm vẫn cùng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi học như bình thường.
Tối hôm qua anh chỉ công khai thân phận với những người thuộc dòng họ có tiếng, có thế lực ở khu Tịnh Yên chứ không phải tất cả mọi người đều biết, vì thế anh cũng không sợ bị người khác cố ý tiếp cận làm quen.
Bà Cao thì vẫn đang giảng giải mấy bài đạo lý quen thuộc nghe mà chỉ muốn ngủ luôn.
Đúng lúc Sở Phàm đang lim dim gật gù chuẩn bị ngủ thì Lí Dục bên cạnh đẩy anh một cái, thì thầm: “Sở Phàm này, tối nay cậu có rảnh không?”
“Làm gì? Không phải lại định bảo tôi đi ăn với Tăng Y Y đấy chứ?” Sở Phàm rùng mình, gượng gạo cười.
“Haizz, nói gì đấy, bây giờ anh em đều biết cậu có người yêu, sao lại có thể cổ vũ cậu làm việc sai trái thế được, tối nay ở quảng trường Hồng Cốc Than có chương trình casting, nghe nói là do Hoa Trọng Kim của Công ty giải trí Hành Tinh tổ chức đó, hình như là tuyển chọn idol gì đó.”
“Tôi nghe bạn bè nói, tối nay sẽ có rất nhiều gái xinh ở đó, quan trọng hơn cả là Công ty giải trí Hành Tinh vì muốn làm nóng không khí nên đã mời cả nhóm nhạc Sao Băng đến biểu diễn đó!”
Nói tới đây, gương mặt Lí Dục tràn đầy sự hưng phấn và mong chờ.
Phải biết rằng nhóm nhạc Sao Băng hiện đang nổi nhất cả nước, là nhóm nhạc gồm ba thành viên nữ được mọi lứa tuổi yêu thích.
Trưởng nhóm Thẩm Lăng Khê được công nhận là cô gái xinh đẹp nhất làng giải trí hiện nay, không chỉ phong cách trẻ trung, nổi bật mà giọng hát còn vô cùng trong trẻo, rất dễ khiến người ta đắm chìm ngất ngây trong từng bản nhạc.
Đội phó là Liễu Thất Nguyệt, nổi tiếng lạnh lùng, cho dù là với cánh báo chí hay là với fan cô cũng đều giữ thái độ lạnh lùng, nhưng điều này không những không khiến người ta ghét mà ngược lại còn làm cô ấy có thêm biệt danh cool ngầu, đặc biệt là mỗi lần cô ấy mặc đồ da bó màu đen xuất hiện trên sân khấu, lúc nào cũng được chào đón nồng nhiệt không kém gì Thẩm Lăng Khê.
Còn người thứ ba, thành viên còn lại là một cô gái vô cùng đáng yêu, xinh xắn dịu dàng, buộc tóc hai bên tên Sở Khả Khả.
Từ khi ra mắt, Sở Khả Khả vẫn luôn giữ hình tượng một cô gái ngoan ngoãn nhưng cũng có chút nghịch ngợm đáng yêu, khiến cho rất nhiều đàn ông mê đắm.
Ngay cả Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim bên cạnh khi nghe thấy tên nhóm Sao Băng cũng tự động xúm vào bàn tán.
Sở Phàm cười bất lực, coi thường nói: “Mấy người các cậu, vừa nãy còn bảo là không làm điều sai trái, bây giờ thì lại định giấu bạn gái, dắt díu nhau đi ngắm gái đẹp, thế mà được à?”
“Hơ, cậu thì biết cái khỉ gì, chúng tôi chỉ là hâm mộ thôi, cũng đâu phải đi làm gì đâu, tóm lại, cậu có đi hay không?” Lí Dục bĩu môi, thách thức hỏi.
Vừa hay dạo này Sở Phàm cũng đang chán, cộng thêm mối quan hệ bí mật với Kiều Tuyết khiến cho anh cảm giác vô cùng áy náy khi đối mặt với Trần Mộng Dao, thế nên nhân cơ hội này để giải tỏa tâm trạng cũng tốt, vì thế anh đồng ý.
Mà Công ty giải trí Hành Tinh thì chẳng phải là một trong số những sản nghiệp của Cao ốc Thiên Môn hay sao?
Nhóm nhạc Sao Băng thì cũng do một tay Công ty giải trí Hành Tinh dẫn dắt nên mới được nổi tiếng như bây giờ, hơn nữa anh là ông chủ của công ty giải trí Hành Tinh thì tất nhiên cũng là sếp của ba cô gái kia.
Nghĩ vậy, anh liền nói: “Phải rồi, thế các cậu có muốn ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng không?”
Có lẽ việc ký tên đối với ngôi sao thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, không khó khăn gì, dù gì bốn năm đại học, mấy người Lí Dục cũng đều chăm sóc cho mình, Sở Phàm định cho bọn họ một chút gì đó coi như là cảm ơn.
Đám Lí Dục và Trần Hiểu Kim nghe thấy thì đều kinh ngạc!
Tuy nhiên bọn họ chưa kịp lên tiếng thì một tiếng cười mỉa mai vang lên.