Ai ngờ vừa đến lối đi dành cho khách VIP, bọn Sở Phàm đã gặp ngay mấy gương mặt thân quen.
“Ơ, mấy cậu không ra xếp hàng mua vé, đến bên này làm gì?”
Lúc này, đứng trước lối đi dành cho khách VIP, người đang chuẩn bị đi vào chính là Lí Lâm Na, cô ta còn khoác tay Vương Hổ, gương mặt cao ngạo lại đầy vẻ đắc ý.
Vương Hổ chính là người lúc trước cùng với Lí Lâm Na chế nhạo bọn họ trước khi làm việc gì nên xem mình có xứng hay không, cũng chỉ có anh họ của hắn, là đội trưởng đội bảo vệ của buổi liên hoan ca nhạc tối nay, mới có thể lợi dụng mối quan hệ để đưa bọn họ vào bên trong theo lối này.
“Mấy người vào được thì chúng tôi sao lại không vào được?”
Trương Tĩnh không biết Lí Lâm Na, nhưng thấy giọng nói của cô ta ngông cuồng nên lúc đó trừng mắt phản bác lại luôn.
Lí Lâm Na hắng giọng, rồi khoác tay Vương Hổ, áp sát bộ ngực căng tròn vào cánh tay hắn mà nói: “Anh Vương, anh xem bọn họ có quá đáng không! Người ta chỉ là tò mò hỏi thôi, mà bọn họ dùng thái độ đấy để nói chuyện với em, đúng là quá thể quá đáng!”
Vương Hổ nghe thấy giọng nói ngọt như mía lùi của Lí Lâm Na, đột nhiên cảm thấy khắp người như nhũn ra.
Hắn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, đám người này đúng là không biết điều, Na Na yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, bọn họ hôm nay đừng hòng vào được bên trong!”
Nói xong, hắn lấy điện thoại ra, gọi luôn cho anh họ của hắn.
“Alo, anh họ, em Vương Hổ đây, em đang ở đầu lối đi dành cho khách VIP rồi, anh đến đón chúng em đi.” Vương Hổ nghếch đầu lên, nói với vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý.
Xung quanh có nhiều người nam nữ thanh niên trên tay cầm tấm thiệp và bút, bọn họ vốn dĩ muốn ngồi ở lối đi VIP này để xem có minh tinh nào đi tới không để còn xin chữ ký, giờ đây nghe thấy câu nói của Vương Hổ, không khỏi lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong đó có mấy cô gái ưỡn ẹo đi đến trước mặt Vương Hổ, giọng nói ngọt ngào gọi mấy câu anh đẹp trai ơi, muốn được cùng Vương Hổ đi vào trong để càng dễ xin những tấm ảnh có chữ ký hơn.
Vương Hổ nhìn mấy cô gái da trắng mặt xinh đương nhiên cũng động lòng, nhưng bên cạnh hắn còn có Lí Lâm Na, cô ta đã đồng ý sau khi lấy được ảnh có chữ ký xong tối nay sẽ cùng đi chơi với hắn, cho nên giờ hắn không dám đồng ý người khác nữa.
Bị Vương Hổ từ chối, mấy cô gái lập tức lộ ra sắc mặt đáng thương.
Sở Phàm thấy vậy, liền nói: “Nếu mấy người muốn xin ảnh có chữ ký, có thể đi cùng tôi vào trong, hơn nữa tôi không cần mọi người phải làm cho tôi cái gì cả.”
Anh muốn giúp đỡ không phải vì anh có suy nghĩ lợi dụng gì mấy cô gái này, mà là giờ anh đang đối phó với Lí Lâm Na và Vương Hổ, nên những chuyện để cho bọn họ nếm mùi thua kém, anh đương nhiên là muốn làm rồi.
Dù sao cũng chỉ là ký thêm vài chữ ký vào mấy tấm ảnh là xong, nên anh tin mấy người Thẩm Lăng Khê cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.
Ai ngờ Sở Phàm vừa nói dứt lời, mấy cô gái kia lại liếc mắt sang ngang với vẻ coi thường mà nói: “Thôi đi, anh tưởng chúng tôi không nhìn ra à, với bộ dạng nhà quê như anh mà vào được bằng lối đi dành cho khách VIP chắc?”
“Hay là anh cũng có anh họ nào đó làm ở trong đấy thế? Mà chắc gì đã có, nếu anh mà có người thân như vậy thì đã không phải mặc mấy đồ rẻ tiền kia rồi? Muốn cưa cẩm chúng tôi thì cũng phải động não một tý đi, đúng là nực cười.”
Câu nói vừa dứt, Sở Phàm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và có chút xấu hổ.
Giờ đây Sở Phàm từ lâu đã không còn là kẻ ở rể ăn bữa nay lo bữa mai nữa, đồ mà anh mặc trên người đều được đo đạc và thiết kế bởi những nhà thiết kế thời trang hàng đầu của Hoàng gia Thụy Điển, và còn được may bằng tay.
Trên thế giới cũng chỉ có một bộ, không có bộ thứ hai.
Chỉ là ba năm qua Sở Phàm mặc quen những đồ quần áo mua ở lề đường, cảm giác vừa giản dị vừa khiên tốn, nhìn anh sẽ trông bình thường như những người khác, cho nên giờ đây anh luôn nhấn mạnh với các nhà thiết kế là khi thiết kế thì hãy thiết kế giản dị và đơn giản chút.
Và giá trị những bộ đồ quần áo mà anh đang mặc cũng không thể nào định giá được, nó đều được may bằng chất liệu vải thoải mái dễ chịu nhất trên thế giới, chỉ cần cắt một góc vải trên bộ đồ của anh ra cũng đã đắt hơn một đôi AJ (Air Jordan) rồi.
Lí Lâm Na và Vương Hổ đều ha ha cười lớn, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt đầy sự đắc ý chen lẫn chế nhạo.
Hắn nhìn sang mấy cô gái kia mà ngạo mạn nói: “Thôi được, tuy không thể đưa mấy em vào trong, nhưng nể tình mấy em cũng thông minh hiểu biết, anh sẽ giúp mấy em xin vài tấm ảnh có chữ ký vậy.”
“Thế thì hay quá, cảm ơn anh đẹp trai nha, moaaa~”
Mấy cô gái vui đến mức nhảy cẫng lên, dồn dập hôn gió Vương Hổ, nếu không có Lí Lâm Na ở bên cạnh có khi bọn họ xông lên mà ôm Vương Hổ luôn cũng nên.
Sở Phàm bĩu môi, không đôi co với mấy người này nữa, mà gọi điện luôn cho giám đốc của Công ty giải trí Hành Tinh.
Khi đối phương biết Sở Phàm đến, xúc động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy, vội vàng nói ông ta sẽ đến ngay, bảo Sở Phàm chờ vài giây thôi, sau đó trong điện thoại vang ra những tiếng bước chân gấp gáp và giọng nói có vẻ hồ hởi.
Sở Phàm mỉm cười, rồi cúp điện thoại, bình thản đứng chờ ở đó.
Mấy người Lí Dục và Trương Tĩnh thì lại hơi có vẻ e dè.
Bọn họ không biết rốt cuộc Sở Phàm có thể đưa bọn họ vào trong hay không, nếu không vào được vậy thì hôm nay bẽ mặt là cái chắc, nhất là Sở Phàm, có khi còn phải cởi hết quần áo chạy quanh sân vận động, rồi còn phải sủa tiếng chó nữa.
Nhưng Sở Phàm điềm tĩnh như vậy, bọn họ cũng dần dần yên tâm được phần nào.
Rất nhanh sau đó, lối đi dành cho khách VIP xuất hiện một bóng người mặc quần áo bảo vệ, bụng phệ đi ra.
Chính là Vương Bưu, anh họ của Vương Hổ.
Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, với bộ dạng bố trời vác cái bụng phệ từ từ đi ra: “Vương Hổ, cậu thích theo đuổi thần tượng từ lúc nào đấy, mà còn đòi ảnh có chữ ký?”
Thấy Vương Hổ, Vương Bưu nở một nụ cười béo ục ịch, rồi nói với vẻ trêu đùa.
Vương Hổ đánh mắt sang phía Lí Lâm Na đứng bên cạnh mà cười nói: “Đành thế chứ sao, bạn gái em thích, nên cũng phải chiều thôi.”
“Bạn gái à?”
Vương Bưu nhíu mày, tính cách của thằng em họ này thì hắn biết rất rõ, bình thường hay tìm mấy em chơi qua đường thôi, chứ sao lại có bạn gái được?
Thế là hắn nhìn theo hướng Vương Hổ rồi lướt sang phía Lí Lâm Na đứng bên cạnh, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên!
Được đấy, ngon nghẻ thế kia bảo sao em họ hắn lại đầu tư thế, miếng mồi ngon thế kia không thể để cho em họ hắn ăn mình được, hai người đánh mắt nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra ngay ý của đối phương là gì, rồi cười hí hí với vẻ dâʍ dê.
“Nếu đã như vậy, vậy thì mau vào trong đi, mấy người Thẩm Lăng Khê cũng vừa mới đến, còn đang trang điểm trong kia, giờ mấy người muốn xin chữ ký thì chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Vương Bưu đi lên phía trước kéo dải băng ngăn cách ra, híp mắt cười nói.
Vương Hổ đáp lời rồi kéo Lí Lâm Na đi vào, khi lướt qua người Vương Bưu, tay của Vương Bưu đã không kiểm soát được mà sờ lên eo của Lí Lâm Na một cái.
Lí Lâm Na kêu lên một tiếng, cắn vào môi, đôi mắt như vờ trách, khiến cả người Vương Bưu rạo rực lên, chỉ muốn tìm ngay một chỗ nào không người mà thịt luôn tại chỗ cô em ngon nghẻ Lí Lâm Na này thôi.
Lí Lâm Na đương nhiên cũng biết rất rõ, cô ta có thể vào được bên trong thực ra là nhờ vào Vương Bưu, còn Vương Hổ cùng lắm là người bắc cầu thôi, cho nên đối tượng săn sóc quan trọng nhất tối nay vẫn là anh mập đang đứng trước mặt khiến cô ta cảm thấy hơi buồn nôn này.
Nhưng vì có thể lấy được tấm ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng, cô ta vẫn cắn răng chịu đựng.
Tiện thể còn được nhìn thấy cảnh tượng Sở Phàm trần như nhộng chạy quanh sân vân động rồi sủa tiếng chó nữa, nghĩ thì cũng không thiệt gì.
Nghĩ vậy, cô ta cọ ngực vào cánh tay Vương Bưu mà nũng nịu nói: “Anh Bưu, mấy tên kia nói là bọn họ muốn vào là được vào ngay, và tấm ảnh có chữ ký của nhóm Sao Băng thì bọn họ muốn bao nhiêu tấm cũng có, em nghi ngờ bọn họ muốn nhân lúc bảo vệ các anh không chú ý mà lén lút lẻn vào trong, anh phải trông chừng cho kỹ đấy, đừng để bọn họ chạy vào!”