Diệp Phi (Phàm) cũng không giấu giếm Bắc Đình Xuyên nữa: “Tôi chuyển mười tỉ vào thẻ của tôi.”
“Mà tấm thẻ kia, lúc tôi và Hắc Xuyên Mộ Tuyết gặp mặt ở nhà hàng, cũng chính là lúc các người sai Lâm Thu Linh đi hạ độc, tôi đã len lén đặt vào lòng bàn tay cô ta.”
“Huyết Y môn các người quá kém, nói với tôi là thưởng tiền cho cô ta, kết quả lại toàn là séc trống, nhưng tôi lại thật sự chuyển vào thẻ mười tỉ.”
“Mặc dù tôi đường đường chính chính khiêu khích các người, các người cũng biết tôi đang chia rẽ, có biết nếu tôi rắp tâm khó lường thì sẽ thế nào không?”
“Con người đều có lòng hiếu kì.”
“Mỗi ngày tôi đều nói cho Hắc Xuyên Mộ Tuyết mười tỉ, cô ta lại nhận được thẻ ngân hàng tôi lén đưa cho, tôi còn để lại mật khẩu trong điện thoại của cô ta lúc xoá bản ghi âm…” Diệp Phi (Phàm) cười rất điềm đạm: “Anh nói xem cô ta có điều tra số dư không?”
Bắc Đình Xuyên thở dài: “Sẽ…” Bất kể là tò mò hay là đánh vào làm mất mặt Diệp Phi (Phàm), cũng nhất định sẽ kiểm tra số dư, cho dù là Bắc Đình Xuyên cũng sẽ như vậy.
“Không sai, sẽ kiểm tra, Hắc Xuyên sẽ xem qua.”
Diệp Phi (Phàm) lãnh đạm nói: “Con người vốn dĩ trung thành lâu dài, tiền mua chuộc đều không đủ.”
“Thế nên chỉ cần Hắc Xuyên Mộ Tuyết kiểm tra số dư còn lại, thấy dãy số đáng rung động đó, thì cô ta sẽ nổi lòng tham.”
“Anh trai à, mười tỉ đó, mục tiêu phấn đấu cả đời, có món tiền đó trước mắt, có mấy ai không dao động chứ?”
Tiết kiệm mấy chục năm vất vả phấn đấu, còn có được mười tỉ, sự cám doox này, không mấy ai có thể chống lại được.
Đầu tiên, Bắc Đình Xuyên im lặng, sau đó hỏi: “Tôi vẫn không tin mười tỉ có thể mua chuộc Hắc Xuyên Mộ Tuyết.”
“Đích thực mười tỉ chỉ đủ để Hắc Xuyên Mộ Tuyết dao động, không thể nào khiến cô ta tin tưởng đi theo tôi.”
“Lúc ở nhà hàng, cô ta cũng trả lời tôi rõ ràng như vậy, cô ta sẽ không vì mười tỉ mà bán đứng Huyết Y môn.”
“Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ mua chuộc cô ta thành công.”
Nụ cười của Diệp Phi (Phàm) trở nên thâm thuý: “Nhưng cô ta lơ đãng nói ra lí do từ chối lại khiến tôi bắt đầu nảy ra ý khác.”
Ánh mắt Bắc Đình Xuyên ngưng lại: “Cô ta nói gì?”
“Cô ta nói cô ta cũng rất muốn đi theo tôi, cũng rất quan tâm mười tỉ, sở dĩ không thể nào đi theo tôi, là vì ở nước Dương, cô ta còn mười tám người thân nữa.”
Diệp Phi (Phàm) nhẹ giọng nói một câu: “Cô ta không thể ích kỉ vì một mình mình giàu sang, mà không quan tâm người nhà phải chịu khổ, thâm chí là mất mạng.”
“Lí do này rất bình thường, có vấn đề gì sao?”
Bắc Đình Xuyên nhớ tới lúc ấy tự mình nghe lén cũng nghe thấy lí do này, nhưng anh ta không cảm thấy lí do này có gì không đúng.
Diệp Phi (Phàm) nở nụ cười nghiền ngẫm: “Mua chuộc, điều sợ nhất không phải là đối phương đưa ngay ra vấn đề khó khăn, mà sợ đối phương chẳng đưa ra điều kiện gì cả.”
Bắc Đình Xuyên sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại, khẽ quát: “Anh nói là anh đi đón mười người thân của Hắc Xuyên Mộ Tuyết sao?”
“Đúng vậy, mặc dù tôi biết Hắc Xuyên Mộ Tuyết chỉ là mượn cớ thôi, nhưng cũng có nghĩa đây là thứ trong lòng cô ta quan tâm nhất.”
Diệp Phi (Phàm) cũng rất thẳng thắn: “Thế nên tôi để mấy người Thẩm Hồng Tụ đi cả đêm về nước Dương, không tiếc giá nào tìm đủ mười tám người thân của Hắc Xuyên Mộ Tuyết.”
“Sau đó lợi dụng tàu thương nhân của nước Nam chuyển bọn họ tới Cảng Thành.”
Diệp Phi (Phàm) hỏi ngược lại: “Anh đoán xem, sau khi biết, Hắc Xuyên Mộ Tuyết có phản ứng gì?”
“Tức giận, khiếp sợ, hối tiếc, hận không thể giết chết anh, lại không thể không nhìn thẳng vào thực tế.”