Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2274




Chương 2288

Bắc Đình Xuyên khó khăn phun ra một câu: “Bởi vì đây là điều kiện chính cô ta đưa ra.”

“Không sai, cô ta cũng có những biểu cảm đó.”

Diệp Phi (Phàm) gật đầu: “Nhưng sau khi tức giận lại không thể không nghĩ đến tương lai, tôi thoả mãn điều kiện của cô ta, cô ta không thể không nhận giao dịch cho được.”

“Cô ta không chấp nhận sẽ phải đối mặt với cơn tức giận của tôi, dù sao người phải trả giá cũng là cô ta.”

“Giữa việc không chịu hợp tác với tôi, khiến mười tám người thân đều chết, và việc lấy mười tỉ, đồng thời đoàn tụ với mười tám người thân, hình như cô ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Hơn nữa, cô ta cũng không còn đường lui, hình ảnh cô ta kiểm tra số dư trong thẻ đã bị ngân hàng lưu lại.”

Mặt Diệp Phi (Phàm) đầy tự tin: “Nếu tôi tung ra, trăm phần trăm cô ta sẽ thân bại danh liệt, bị người người chỉ chỏ.”

Đối với Hắc Xuyên Mộ Tuyết mà nói, đây cũng xem như bài học lớn nhất cuộc đời, không muốn tạo giao dịch, cũng không cần giả trá.

Đột nhiên Bắc Đình Xuyên nghĩ tới một chuyện, giọng trầm xuống: “Chất đôc của Shichiro Yamamoto cũng là do cô ta hạ sao?”

“Chuyện này không thể nói cho anh biết được, anh nên lên đường, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng đi, nếu không ra ngàoi sẽ bị vô số người nhà làm nhục đó.”

Diệp Phi (Phàm) xoay người đối mặt với khán giả trong hội trường, kêu lên một tiếng: “Bắc Đình Xuyên, thua!”

Mấy người lão Cung nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lần nữa hoan hô không dứt.

Huyết Y môn như chết cha chết mẹ, mặt như đưa đám nhìn Bắc Đình Xuyên.

“Tôi thua rồi…” Cảm nhận được sự tuyệt vọng của người Huyết Y môn, lại nhìn Hắc Xuyên Mộ Tuyết phản bội rời đi, Bắc Đình Xuyên thê lương cười một tiếng.

Đã vào ngõ cụt.

Anh ta giơ tay phải lên đánh vào trán mình một chưởng.

Bộp, anh ta trực tiếp đánh nát đỉnh đầu mình.

Bắc Đình Xuyên tự sát nhận lỗi khiến cho đệ tử Huyết Y môn hỗn loạn tưng bừng, gà bay chó chạy.

Nhưng Diệp Phi (Phàm) lại không để ý tới, sau khi ra khỏi hội trường, anh bèn đi thẳng về Kim Chi Lâm.

Đám người Kim Chi Lâm thì reo hò vui sướng, chẳng những bày tiệc ăn mừng mà còn không lấy viện phí của bệnh nhân trong ngày hôm đó.

Lúc ăn cơm, Khổng Đào Lý, Lão Cung và Triệu phu nhân cũng tới, tranh nhau tặng quà mừng cho Diệp Phi (Phàm).

Trịnh Tuấn Khanh thì vẫn ăn chực như cũ.

Từ trước đến nay chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt thế này ở Kim Chi Lâm.

Diệp Phi (Phàm) chưa khỏi hẳn, cho nên chỉ uống hai chén rượu rồi rời bàn.

Anh cầm một bình Kim Tuấn Mi ngồi trong đình nghỉ mát. Ngay khi sắp châm trà lại ngửi thấy một làn gió thơm thổi tới từ phía sau.

Diệp Phi (Phàm) quay đầu nhìn lại, thấy Triệu phu nhân nở nụ cười nhẹ nhàng đi đến. Anh vội vàng đứng lên chào: “Phu nhân.”

Anh cười hỏi: “Đồ nhắm hôm nay không tệ, sao không uống thêm vài chén?”

“Tôi uống rất ít.”

Triệu phu nhân nở nụ cười xinh đẹp: “Nửa năm nay tổng cộng uống hai lần, một lần là ở Trung Hải Kim Chi Lâm, một lần là ở Long đô Kim Chi Lâm.”

Diệp Phi (Phàm) vội vàng đáp: “Cảm ơn phu nhân nể tình!”

“Không phải là tôi chủ động nể cậu mà là chính cậu khiến người khác phải nể, tất cả những việc cậu làm khiến tôi phải tôn trọng cậu.