Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2138




Chương 2152

Diệp Phi (Phàm) nhìn ra được trong mắt của Đường Nhược Tuyết có sự chờ đợi, nhưng vẫn lắc nhẹ đầu từ chối.

Với tấm lòng người thầy thuốc Diệp Phi (Phàm) còn có thể ra tay cứu chữa cho Long Thiên Ngạo – kẻ địch mạnh nhất của anh, nhưng đối với Lâm Thu Linh anh thật sự kháng cự lại, anh đối với người phụ nữ ác độc này có quá nhiều oán hận.

Đối với Diệp Phi (Phàm) mà nói, Lâm Thu Linh mất sớm chính là một việc cứu giúp cuộc đời thầy thuốc cho cả thế giới này.

Nếu không phải nể mặt Đường Nhược Tuyết, có lẽ Diệp Phi (Phàm) đã tự tay bóp chết Lâm Thu Linh mấy lần rồi.

Mà hiện tại anh cũng không có cách nào cứu người được, cho nên chỉ có thể không nhìn tới Đường Nhược Tuyết đang khẩn cầu.

Nghe được Diệp Phi (Phàm) nói mấy câu đó, Viên Thanh Y thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, các cô ấy thật sự lo lắng Diệp Phi (Phàm) sẽ ra tay cứu giúp.

“Anh không cứu được sao? Anh không cứu được hay là anh không muốn cứu…”

Cơ thể Đường Nhược Tuyết chấn động, lẩm bẩm lặp lại mấy lần, sau đó gương mặt xinh đẹp trở nên ảm đạm đi:

“Diệp Phi (Phàm), em biết mẹ em làm sai rất nhiều, bà cũng đối xử không tốt với anh, hôm nay cũng không tính đạo lý gì, chỉ mong anh nhìn trên phương diện là bệnh nhân, có thể tha thứ cho bà một lần được không?”

Từ trước tới nay, giọng của cô chưa từng tha thiết tới vậy: “Tất cả những việc làm mà bà làm sai, tôi nói xin lỗi thay bà, van cầu anh, cứu bà có được không?”

“Trên người Diệp Phi (Phàm) còn bị thương, cứu không được mẹ cô.”

Viên Thanh Y nhịn không được trả lời: “Cô đừng ép buộc quá.”

Cô gái này thật sự không hiểu rõ mà, chẳng lẽ cô ta không biết, hiện tại nếu Diệp Phi (Phàm) khỏe mạnh bình thường đi cứu người thì chỉ sợ nhóm người Đường Thạch Nhĩ lại mượn đề tài này nói chuyện của mình sao?

“Bị thương… Tôi biết rõ, tôi hiểu rồi, xin lỗi anh, tôi lại gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Đường Nhược Tuyết không có nổi giận, cũng không có tiếp tục cầu khẩn, để bảo vệ của nhà họ Đường chuẩn bị đưa Lâm Thu Linh rời đi.

“Thằng phản bội, mày đúng là thằng phản bội mà, ăn của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường, cánh cứng cáp rồi thì mặc kệ mẹ vợ của mình!”

Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) không chịu cứu mình, Lâm Thu Linh giận tím mặt, gầm lên giận dữ với Diệp Phi (Phàm):

“Còn có các người, thấy chết không cứu, thì làm bác sĩ kiểu gì hả?”

“Không có tiền không cứu, có thù không cứu, đúng là mẹ nó không phải người mà.”

“Các thầy cô, người lãnh đạo không dạy các người làm người sao?”

“Dù là bệnh nhân hay người nhà có giết chết cả nhà các người, các người nhìn thấy bệnh nhân thì không thể bỏ mặc như vậy.”

“Không phải đó chính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp sao, đó cũng là vi phạm với lời thề gì đó.”

“Lấy ơn báo oán, cắt thịt trả ưng, biết hay không?”

“Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ tố cáo các người, tôi muốn để cho bệnh viện các người đóng cửa, cho dù các người có chỗ dựa đi nữa, bà đây cũng sẽ khiến cho các người có tiếng xấu đồn xa.”

Lâm Tam Cô còn chỉ vào nhóm Lạc Thần và Cầm Hoa chửi không ngừng, ý muốn cho ba tên bác sĩ mới này nhận biết việc thay đối thế giới quan lần nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Tam Cô, đi!”

“Nhược Tuyết, con cũng là thứ vô dụng!”