Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2137




Chương 2151

Lâm Tam Cô lại tát thêm một nhát nữa khiến cho đầu của Lạc Thần choáng váng: “Em gái tôi mà có mệnh hệ gì thì tất cả các người đều không thoát được đâu.”

Khóe môi của Lạc Thần không ngừng run rẩy vô cùng tức giận và phẫn nộ, bất giác nắm chặt tay lại sau đó vươn tay ra bắt mạch cho Lâm Thu Linh.

Lâm Tam Cô lại giơ tay lên rồi gào lớn: “Còn không cứu đi?”

“Dừng tay!”

Đúng lúc này Diệp Phi (Phàm) ngồi trên chiếc xe lăn tự động, dẫn theo Kim Ngưng Băng và Viên Thanh Y xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Anh còn giữ lấy bàn tay đang giơ lên định đánh người của Lâm Tam Cô.

“Bệnh viện Hồng Nhan không phải là cái chợ, không phải là nơi bà muốn đánh ai thì đánh.”

“Lạc Thần bọn họ là khách quý của bệnh viện chúng tôi, miễn phí chữa trị cho mọi người là do người ta tốt bụng chứ không phải nghĩa vụ.”

“Nể mặt các người là người nhà của bệnh nhân, hôm nay tôi không so đo với các vị nếu lại dám ra tay thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Sau khi nói xong anh đột nhiên hất văng cánh tay của bà ta ra rồi quát lớn: “Cút!”

“Diệp Phi (Phàm)?”

Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện ngăn cản mình, Lâm Tam Cô lập tức bật dậy hét lên: “Tôi muốn xem thử ai dám thấy chết mà không cứu, còn bị tiền làm mờ mắt thì ra là cái tên sói mắt trắng nhà anh.”

“Kẻ vô tích sự, cái đồ con rể ở nhờ nhà anh, sau khi bị Nhược Tuyết nhà tôi ruồng bỏ bám được vào người đàn bà giàu có nên bây giờ không thèm nhận người thân nữa phải không?”

“Các người bất chấp thủ đoạn để có được tiếng tăm, trong mắt chỉ có tiền bạc, là một người bác sĩ chỉ muốn kiếm tiền, chẳng lẽ không có tiền thì không thể chữa trị hay sao?”

“Tôi nói cho anh biết nếu như em gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Bà ta vô cùng hung dữ: “Tôi còn sẽ nói với Nhược Tuyết rằng anh chính là con sói mắt trắng, cả đời này cũng đừng nghĩ tái hôn với Nhược Tuyết nhà tôi.”

Bây giờ bà ta đang dựa vào Lâm Thu Linh để khoe khoang, trong tay của em gái bà ta lại có hai tỷ nên dù có thế nào Lâm Tam Cô cũng phải đứng về phía em gái mình.

“Đừng có nói nhảm nữa.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Lâm Tam Cô rồi thờ ơ lên tiếng: “Bà còn lãng phí thời gian không mau đưa Lâm Thu Linh đến bệnh viện cấp cứu, thì có lẽ bà ta sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.”

“Đúng rồi bệnh của bà ta chính là bị xơ phổi, nhìn bề ngoài rất khó kiểm tra ra, là do di chứng lần trước phòng thí nghiệm Bạch Dược của Nhược Tuyết bị cháy để lại.”

Anh còn nói thêm một câu: “Tôi đã từng nhắc nhở mọi người nhưng đáng tiếc không một ai nghe theo, bây giờ ngày tháng của bà ta đã không còn nhiều nữa rồi.”

“Diệp Phi (Phàm)…” Đúng lúc này một người phụ nữ thở hổn hển chen lấn vào từ phía sau đám đông.

Cô đau khổ nhìn anh rồi run rẩy mở miệng nói: “Anh có thể cứu mẹ em được không?”

Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết rối rắm nhìn qua Diệp Phi (Phàm).

Cô không muốn mở miệng, ngoại trừ cô biết Diệp Phi (Phàm) bị thương ngoài da thì còn có việc là giữa Diệp Phi (Phàm) và mẹ cô có quá nhiều ân oán với nhau.

Cô muốn Diệp Phi (Phàm) cứu người thì có hơi ép buộc rồi.

Nhưng mà Đường Nhược Tuyết lại không thể nào trơ mắt đứng nhìn mẹ mình chết đi.

Diệp Phi (Phàm) nói mẹ sống không được lâu nữa, vậy thì bà nhất định sẽ sống không lâu thật.

Lâm Thu Linh có quá nhiều điều không phải nhưng tóm lại bà ta vẫn là mẹ mình, cho nên cô đành cầu khẩn nhìn qua Diệp Phi (Phàm):

“Diệp Phi (Phàm), cứu bà ấy có được không?”

Viên Thanh Y muốn lên tiếng nhắc nhở Diệp Phi (Phàm), nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Thật xin lỗi em, tôi cứu không được.”