Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2139




Chương 2153

Lâm Tam Cô rất lo lắng việc Lâm Thu Linh không còn sống được mấy ngày, bà ta còn chưa hưởng đủ 2 tỷ của Lâm Thu Linh, cho nên chửi luôn cả Đường Nhược Tuyết:

“Cậu ta đã là một thứ phế vật bị con vứt bỏ rồi, con còn sợ cậu ta làm gì?”

“Chẳng lẽ cậu ta còn dám giết con sao?”

“Dù cậu ta có tiền đồ tới đâu cũng chỉ là một con chó của nhà họ Đường, không có con nhận, thì làm gì cậu ta có ngày giàu có tới như vầy?”

“Mà nói sao thì con cũng là vợ trước của cậu ta, có tư cách chia hết một nửa tài sản của cậu ta.”

“Theo dì thấy, chúng ta cứ ở lì ở đây, lại mua một bộ quan tài và tiền giấy, mỗi ngày khua chiêng đánh trống đốt vàng mã trước sảnh lớn vậy.”

Lâm Tam Cô quyết ngang ngược tới cùng: “Dì không tin tên khốn kiếp này còn không chịu cứu người.”

“Bốp…”

Đường Nhược Tuyết đánh Lâm Tam Cô một bạt tay, quát lớn: “Đi!”

Lâm Tam Cô nghe được những lời này không chỉ lộ ra sự bỉ ổi của nhà họ Đường còn phá hủy luôn cả chút khí phách cuối cùng của bà ta.

“Cô…”

Lâm Tam Cô bị đánh cho bạt tai này mà mờ mịt, khi kịp phản ứng lại thì muốn nối giận uy hiếp Đường Nhược Tuyết.

Nhưng mà bà ta nhận ra được cơn giận của Đường Nhược Tuyết nên đang muốn nổi bão cũng phải dừng lại, trong mắt lộ ra chút dè chừng.

Khóe miệng Lâm Tam Cô hơi động: “Nhược Tuyết, dì cũng là vì muốn tốt cho mẹ con mà.”

Đường Nhược Tuyết lại quát lên lần nữa: “Đi!”

Mí mắt Lâm Tam Cô giật giật, ngậm miệng đi lên.

“Tôi bị thương nên không thể cứu người được nhưng có lẽ để cho bà người họ thì vẫn có thể.”

Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Phi (Phàm) lại nhìn qua Lâm Tam Cô hờ hững lên tiếng:

“Y thuật của nhóm người Lạc Thần dù không đủ cho Lâm Thu Linh hoàn toàn khôi phục nhưng sống lâu thêm tầm năm ba tháng nữa thì không thành vấn đề.”

“Nhưng họ vừa rồi còn bị Lâm Tam Cô đánh, cái này không thể không nói tới, cũng không thể không tính.”

“Lâm Tam Cô, không phải là bà muốn Lâm Thu Linh sống sao?”

“Tôi cho bà một cơ hội, bà đi tới cổng khu nội trú quỳ xuống ở đó một ngày một đêm, tôi liền để ba cô ấy cứu Lâm Thu Linh.”

“Nếu ngay cả cái này bà cũng không chịu nổi vậy bà không có tư cách nói tốt cho Lâm Thu Linh.”

Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) suy tư ném ra một lựa chọn: “Có cứu hay không chính là do các người quyết định, lúc nào quỳ xong thì mấy người họ trực tiếp ra tay.”

Anh có thể trực tiếp để nhóm người Lạc Thần cứu người, tin tưởng năng lực của ba người họ hoàn toàn có thể cứu chữa được cho Lâm Thu Linh, nhưng cứ dễ như vậy, trong lòng ba người họ kiểu gì cũng có gút mắc.

Bị người ta đánh cho một bạt tai, còn muốn cứu chữa bệnh cho, cái này coi là gì chứ?

Nhưng trơ mắt nhìn người bệnh chết đi, có lẽ cũng không phải nguyên tắc của ba người Lạc Thần, làm không tốt sẽ lưu lại tâm lý cho cả đời họ.

Cho nên Diệp Phi (Phàm) sẽ phải để Lâm Tam Cô trả giá thật đắt.

Ba người Lạc Thần nghe xong thì đứng thẳng người dậy, phiền muộn trên mặt được quét sạch sẽ.

Hai mắt Đường Nhược Tuyết sáng lên, theo bản năng liền nhìn về phía Lâm Tam Cô.

“Thằng khốn khiếp, cậu chết không yên đâu, cậu đây là châm ngòi ly gián.”