Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2095




Chương 2108

Hai chiếc răng nanh rơi xuống đất, Diệp Phi (Phàm) một chân giẫm nát, tiếp đó giơ tay trái lên, mười mấy cây châm bạc đâm vào bụng đối phương. Máu tươi cũng thôi không bắn ra nữa. Tiếp đó, Diệp Phi (Phàm) lại giẫm thêm vài chân nữa, làm gãy hết tứ chi của Vương Thúy Hoa. Bà ta ngay lúc này đã trở thành một người tàn phế, la hét liên tục, vẻ mặt như điên như dại.

“Cầm máu cho bà ta, phải khiến cho bà ta sống sót.” Diệp Phi (Phàm) một chân đá bà ta vào góc tường và hét lên với đám vệ sĩ nhà họ Tống: “Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được đến gần bà ta, nói chuyện với bà ta, làm bà ta bị thương, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho bà ta.”

“Tôi không cho bà ta chết, bà ta cũng không thể chết được.”

Diệp Phi (Phàm) muốn giết hết tất cả những người đã làm tổn thương đến Tống Hồng Nhan, giết hết tất cả những kẻ đứng sau giật dây, và phải khiến cho những người đã làm tổn thương đến Tống Hồng Nhan phải trả giá đắt.

Những người vệ sĩ nhà Tống Hồng Nhan ngay lập tức đáp lời: “Vâng!”

Sau khi bắt được Vương Thúy Hoa, Diệp Phi (Phàm) không hề phí thêm một lời nào, nhanh chóng lao vào phòng cấp cứu như một cơn gió lốc.

Trong phòng cấp cứu, Kim Ngưng Băng đang đưa các bác sĩ tích cực điều trị cho Tống Hồng Nhan. Nhát dao đó không chỉ vô cùng tàn nhẫn độc ác, mà còn nhiễm độc tố, như thể muốn lấy đi mạng sống của Diệp Phi (Phàm).

May thay Diệp Phi (Phàm) đã kịp thời dùng châm bạc ngăn chặn chất độc phát tán đến tim cô, Kim Ngưng Băng và các bác sĩ ở đó đã ngừng truyền máu cho Tống Hồng Nhan, để cho Tống Hồng Nhan duy trì hơi thở.

“Chị Nhan! Chị sẽ không sao đâu.”Bạch Mang của Diệp Phi (Phàm) đã sớm được sử dụng hết vào việc chữa trị cho những bệnh nhân trúng độc, lúc này muốn chữa trị cho Tống Hồng Nhan thì chỉ có dựa vào châm bạc để giải độc mà thôi. Diệp Phi (Phàm) không ngừng an ủi Kim Ngưng Băn cũng không ngừng tự an ủi bản thân mình, chỉ là khi dùng tay vê cây châm bạc, không kiểm soát được việc khẽ run lên.

Vừa nãy Diệp Phi (Phàm) đã không dễ dàng gì mới có thể khôi phục lại một chút sức lực, nhưng chút sức lực ít ỏi đó đều đã trút hết lên người Vương Thúy Hoa. Diệp Phi (Phàm) nhìn chằm chằm vào Tống Hồng Nhan, cô gái đang nằm bất tỉnh với gương mặt tái nhợt đi, Diệp Phi (Phàm) đã nhiều lần muốn đưa cây châm bạc xuống hưng đều lại chần chừ do dự không thôi.

“Diệp Phi (Phàm), cậu đã kiệt sức rồi, cộng thêm việc tâm trạng hiện giờ không ổn định, cậu không thích hợp để chữa trị cho Tống Hồng Nhan.” Kim Ngưng Băng đưa tay ra giữ lấy bàn tay của Diệp Phi (Phàm) nói: “Hãy để cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ ngay lập tức giải độc để giúp cô ấy qua cơn nguy hiểm. Có thể chúng tôi không làm được, suy cho cùng thì tình trạng vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhiễm độc cực kì sâu.

“Nhưng chúng tôi vẫn chắc chắn sẽ giữ được mạng sống cho Tống tổng trong vài giờ nữa.”

Kim Ngưng Băng nhẹ nhàng nói: “Hãy tin chúng tôi!”

Diệp Phi (Phàm) bỏ cây kim bạc xuống: “Được, mọi người làm đi, nhất định phải bảo vệ tính mạng cho Hồng Nhan…”

Đúng lúc bày ở tầng một, một người đàn ông trung niên rời khỏi đám đông hỗn loạn, nhanh chóng bước lên một chiếc Cadillac. Sau khi anh ta khóa chặt cửa xe liền rút ra một chiếc điện thoại bấm ra một dãy số đã nằm lòng: “Cậu chủ, Vương Thúy Hoa đã làm nhiệm vụ thất bại còn lỡ tay làm bị thương Tống Hồng Nhan, còn Diệp Phi (Phàm) thì vẫn còn sống.”

Người đàn ông bên kia đầu dây im lặng sau đó hừ lạnh một tiếng: “Đồ vô dụng! Chúng ta đã có một cơ hội tốt như vậy, rốt cuộc lại lãng phí nó, làm sao tôi có thể giải thích với ngài Bắc Đình đây chứ?”

“Anh có biết lúc tôi mơ đều muốn hắn ta chết đi, một khi hắn ta chết, tôi có thể chiếm được người phụ nữ của hắn ta, còn có thể khiến cho bon người Miêu Kim Qua nợ chúng ta một ân tình.”

Anh ta biểu lộ ra sự tiếc nuối và tức giận: “Kết quả là các người lại thất bại, thật khiến cho tôi cảm thấy thất vọng!”

“Cậu chủ, tôi xin lỗi, là do chúng tôi kém cỏi, còn có một việc nữa đó chính là Vương Thúy Hoa đã bị bắt sống.”