Chương 2107
Khi bà ta nhớ tới việc rút con dao ra để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bà ta lại phát hiện Diệp Phi (Phàm) và Tống Hồng Nhan đều đã biến mất rồi. Trong tầm mắt bà ta không hề nhìn thấy bóng dáng của người muốn giết là Diệp Phi (Phàm), chỉ có những người vệ sĩ nhà họ Tống đang rút súng ra, cùng những tiếng gào thét khắp phía của bệnh nhân và y tá.
Diệp Phi (Phàm) và Kim Ngưng Băng đã ở cách đó mười mét, họ đang đặt Tống Hồng Nhan lên một chiếc giường cáng đẩy bệnh nhân. Giữa hai bên còn có cả mười mấy người vệ sĩ và bảo an đứng chật kín.
Cơ hội đã mất đi! Người phụ nữ trung niên mập mạp trong lòng cảm thấy căn thẳng, tay trái buông thõng xuống, lại là một cái quân thích ở trong tay. Sau đó bà ta lao về phía trước liền đụng phải một vệ sĩ của gia đình họ Tống, vung hai tay ra phía sau. Hai tên vệ sĩ của nhà họ Tống đang chuẩn bị bắn súng thì cổ tay đột nhiên bị đau, chẳng nói một tiếng ngay lập tức lùi lại đằng sau. Trên cổ tay có vô số vết thương, máu tươi chảy ra ào ào.
*quân thích: một loại vũ khí dùng trong quân đội
Người phụ nữ trung niên mập mạp chẳng để ý gì đến, sau đó xoay người lao thẳng về phía cửa sổ như một mũi tên sắc nhọn.
Nếu như bỏ lỡ, bà ta biết rằng mình sẽ không còn cơ hội nữa.
Ngay lúc này, điều quan trọng nhất là phải nhân lúc hỗn loạn để trốn khỏi đây, nếu không đợi đến khi Diệp Phi (Phàm) trở lại bình thuờng, bà ta sẽ không có cách nào trốn thoát được nữa.
“Bằng bằng bằng…” người phụ nữ trung niên với tốc độ vô cùng nhanh, vệ sĩ nhà họ Tống mấy lần đều không nhắm bắn mấy phát, nhưng đều bị bà ta nhanh nhẹn né tránh kịp.
Gặp phải sự truy đuổi và chặn đường của mấy tên vệ sĩ, cũng không có cách nào đành dựa vào vũ khí lạnh để tóm lấy bà ta. Một loạt âm thanh liên tiếp vang lên bảy tám người nhà họ Tống đều ngã xuống.
Người phụ nữ trung niên mập mạp liều chết, chạy điên cuồng, mục tiêu là khóa chặt cửa sổ lại.
Ngay khi bà ta đá một người vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Tống đang đuổi theo mình, bà ta đã chạm vào mép cửa sổ. Chỉ cần bà ta ra ngoài và xông ra đường cái, bà ta sẽ có thể nhanh chóng biến mất vào biển người mênh mông.
“Muốn bắt Vương Thúy Hoa tao đây ư, không có dễ dàng như vậy đâu.” người phụ nữ trung niên chống hai tay lên cửa sổ, cười chế nhạo rồi nhảy ra ngoài.
Chỉ có điều khi cơ thể vừa rời khỏi mặt đất, bà ta liền cảm thấy mắt cá chân của mình như bị kéo căng ra, sau đó một cơn đau kinh khủng ập đến.
Ầm một tiếng, Vương Thúy Hoa trực tiếp bị kéo lại giống như đạn pháo đập vào bức tường.
Vương Thúy Hoa hét thảm lên một tiếng, rồi trượt xuống bức tường, toàn thân giống như như muốn rã rời, vô cùng đau đớn.
Vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy gương mặt xơ xác tiêu điều của Diệp Phi (Phàm). Chỉ có điều bà ta cũng còn rất ngang ngược, nghiến răng nghiến lợi mà cố hết sức đâm Diệp Phi (Phàm).
Quân thích ác liệt.
“Chà!” Diệp Phi (Phàm) không tránh không né mà ghé sát lại, tay phải giơ lên chặn lấy tay trái của đối phương. Một giây tiếp theo, một tiếng rắc vang lên, Diệp Phi (Phàm) trực tiếp bẽ gãy tay trái của người phụ nữ béo trung niên.
Người phụ nữ béo trung niên kêu lên một tiếng thảm thương, quân thích tuột khỏi tay, loạng choạng lùi về phía sau.
Diệp Phi (Phàm) tiến lên phía trước một bước, cầm lấy cây quân thích bị rơi xuống, đâm về phía trước.
“Phụt….” một dòng máu tươi bắn ra từ bụng của người phụ nữ béo trung niên khiến cho bà cho không thể không kêu lên một tiếng thảm thiết nữa.
Diệp Phi (Phàm) không chút dừng lại, vung cổ tay ra, đâm liên tiếp bảy tám nhát dao khiến cho Vương Thúy Hoa trong chốc lát bị thuơng nghiêm trọng.
Khi Diệp Phi (Phàm) đẩy Vương Thúy Hoa ra, sắc mặt bà ta đã trở nên tái mét. Không hề còn chút khả năng chiến đấu mà còn thiếu chút nữa đã đối diện với cái chết.
Bà ta dùng hai tay chắn chặt trước bụng, nhưng lại phát hiện dù có chặn thế nào cũng không chặn được. Diệp Phi (Phàm) cũng không dừng lại, tiến lên trước một bước, tung ra một cú đấm, trực tiếp đánh bay răng của đối phương.