Chương 2109
“Bà ta đã không kịp tự sát, liền bị Diệp Phi (Phàm) đánh gãy tay chân rồi, còn bị đánh cho gãy răng nanh.” hai gò má của người đàn ông trung niên khẽ nóng lên, tỏ vẻ vô cùng hổ thẹn áy náy khi không hoàn thành được nhiệm vụ, sau đó nhỏ giọng nói: “Diệp Phi (Phàm) hiện giờ giống như một kẻ mất trí, thủ đoạn vô cùng ác độc, tôi lo là Vương Thúy Hoa không trụ nổi sẽ để lộ ra là do cậu xui khiến.”
“Tôi nghĩ là cậu chủ trước hết nên bay qua nước khác để tránh sóng gió…”
Cách ra tay vô cùng tàn nhẫn vừa nãy của Diệp Phi (Phàm) đã khắc sâu trong tâm trí của anh ta. Anh ta vô hình trung ngửi thấy mùi nguy hiểm, lo lắng rằng Diệp Phi (Phàm) sẽ tóm được chính ông chủ của mình là kẻ chủ mưu sau việc này. Anh ta tin rằng sớm hay muộn gì thì Diệp Phi (Phàm) chắc chắn sẽ tìm ra thôi.
“Tránh né ư? Trong từ điển của tôi đây không có từ như vậy!” người đàn ông đầu dây điện thoại bên kia chẳng ừ hừ gì thêm cười chế nhạo: “Gia đình của Vương Thúy Hoa từ lớn đều lớn đều bị tôi nắm thóp, bà ta có ăn gan hùm cũng không dám hé răng bán đứng tôi.”
“Hơn nữa, chẳng phải tôi cũng đã cho bà ta kế hoạch khi bà ta bị bắt hay sao?”
“Bất cứ gia đình nhà Miêu Kim Qua hay gia đình nhà Đoan Mộc Xương đều có thể chịu trách nhiệm.”
“Hơn nữa mà nói, cứ cho như hắn ta có thể tra ra là chính tay tôi làm thì làm sao? Cho tên Diệp Phi (Phàm) này mười cái lá gan thì hắn cũng chẳng dám động đến tôi.”
Anh ta khinh khỉnh nói: “Ông đi dọn dẹp chuyện này đi, đừng làm phiền tôi nữa, ngày mai tôi còn phải thay mặt Thuơng Minh ký hợp đồng…”
Sau khi đám người Kim Ngưng Băng nỗ lực chữa trị, bệnh tình của Tống Hồng Nhan cũng không còn chuyển biến xấu nữa.
Bởi vậy Diệp Phi (Phàm) cũng có cơ hội thở phào một hơi rồi, việc này cũng khiến anh triệt để quyết định sau này nhất định phải chừa lại một miếng Bạch Mang và một phần thể lực miễn cho bản thân sau đó phải hối hận.
Buổi tối, khi Diệp Phi (Phàm) đã hồi phục tinh khí thần, anh lập tức tiến hành cuộc điều trị thứ hai.
Anh đem tất cả độc tố trong người Tống Hồng Nhan ép ra ngoài còn giúp cho vết thương ở bụng cô từ từ lành lại, kéo Tống Hồng Nhan từ quỷ môn quan nhặt về một cái mạng.
Thế nhưng Diệp Phi (Phàm) vẫn chưa yên tâm, anh bèn ở trong phòng bệnh của Tống Hồng Nhan cả đêm, đề phòng cô xảy ra biến cố gì không kịp cứu chữa.
“Ưm” lúc trời sắp sáng, người đã ngủ mười mấy tiếng Tống Hồng Nhan cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Chị Hồng Nhan, chị tỉnh rồi sao?”
Người luôn cầm tay cô – Diệp Phi (Phàm) lập tức cảm nhận được, anh ngồi thẳng dậy nhìn cô gái còn đang suy yếu nói: “Đừng cử động, chị đang bị thương rất nghiêm trọng, chị nên nằm yên giữ sức mới tốt.”
Tống Hồng Nhan nhẹ nhàng gật đầu, sau khi uống hai ngụm nước ấm, cô nhìn Diệp Phi (Phàm) gian nan nói ra một câu: “Diệp Phi (Phàm), cậu không sao chứ?”
Cô gái này mới tỉnh dậy không lo mình đang bị thương thế nào mà quan tâm đến sự an toàn của anh, điều này khiến Diệp Phi (Phàm) rất ấm lòng.
“Em không sao cả.”
Diệp Phi (Phàm) cười chờ Tống Hồng Nhan uống thêm một ngụm nước ấm: “Chị đã lấy tính mạng của mình để bảo vệ em khỏi vết dao. Nếu em còn có chuyện gì thì không phải có lỗi với chị sao?”
Tống Hồng Nhan thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu trả lời, nói: “Kẻ thù xảo quyệt và hung ác như vậy, chị lo lắng ngoài Vương Thúy Hoa kia ra sẽ còn có người khác tấn công cậu.”
“Muốn giết em cần phải một phát giết chết ngay nếu không thì không còn cơ hội nữa.”
Diệp Phi (Phàm) cười ấm áp nói: “Vương Thúy Hoa, một sát thủ có thể nhận được giải Oscar vì kĩ năng diễn xuất của mình mà cũng phải thất bại. Những sát thủ khác làm gì còn dám chạy ra chịu chết nữa?”
“Chị đừng lo, em không sao. Em cũng đã đánh bại Vương Thúy Hoa. Hiện giờ Thái Linh Chi cũng đang điều tra cô ta.”
“Em tin rằng kẻ đứng sau cô ta sẽ sớm bị tìm ra thôi.”