Châm Phong

Chương 2




5.

Từ lúc ta vào cung, trên triều bận rộn sự vụ nên đã lâu Hoàng Đế không đặt chân vào hậu cung.

Gần đây hắn có vẻ rảnh rang hơn, sáng sớm có thái giám đến điện của Thái Hậu truyền lời rằng chạng vạng tối Hoàng Đế muốn đến dùng bữa với bà ta.

Thái Hậu hay tin, gạt phắt đôi tay đang mát xa của ta ra.

"Đồ vô dụng! Làm cổ Ai Gia dinh dính khó ngửi thế này à."

Bà ta tát ta một cái: "Thậm chí ngay cả đuôi tóc cũng dính thứ dầu ghê tởm kia của ngươi."

Những cung nữ khác ríu rít đỡ bà ta đi tắm rửa thay xiêm y, sau đó tỉ mỉ chải vuốt trang điểm.

Nhìn diện mạo diễm lệ kia, một ý tưởng từ từ nảy ra trong đầu, ta bật cười.

"Vân Sơ, ngươi đang chê cười Ai Gia đấy à?" Thái Hậu phật ý lườm ta.

"Bẩm, nô tỳ đang vui đó thưa Thái Hậu, vì trần đời chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế." Ta tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve vai gáy, Thái Hậu thoải mái giống như một con mèo.

"Thái Hậu nương nương đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn."

"Hoàng Hậu đứng bên cạnh ngài cũng phải ảm đạm kém sắc."

Quả nhiên, Thái Hậu thỏa mãn vỗ vỗ tay ta.

Chạng vạng tối.

Không ngờ bữa tối này khó nuốt vô cùng.

"Lệ Nhi, khi nào con lại tìm cho ta ống đựng kim mới?" Thái Hậu cười, vẻ mặt yêu kiều quyến rũ. "Đám lần trước tất cả đều là lũ bỏ đi, ba bốn ngày đã chết hết."

Hoàng Đế không nhìn bà ta.

"Thái Hậu, trong triều đã có nhiều đại thần bất mãn, dâng tấu sớ phê bình hành vi tàn nhẫn bạo ngược của Thái Hậu rồi đó."

"Trẫm đăng cơ mới được mấy năm, còn cần dựa vào..."

"Lệ Nhi..." Thái Hậu buông đũa, đưa tay sang xoa mu bàn tay Hoàng Đế. "Chẳng qua là đám bầy tôi thấp hèn thôi, con nghe mấy lão già chỉ biết sách vở ấy làm gì."

"Năm đó bọn họ cực lực phản đối con đăng cơ, hiện tại lại dám gièm pha ta." Thái Hậu oán hận nói. "Theo ý ta, không bằng giết hết đi là xong."

Trong ba năm trị vì, Hoàng Đế luôn cần cù chính sự, nghe xong lời này thì nhíu mày.

Hắn không nặng lời, chỉ rút tay mình nhưng không cẩn thận đẩy rơi cái bát.

Tiếng bát sứ vỡ nát trên mặt đất dọa Thái Hậu nhảy dựng.

Người hầu trong phòng vội vàng quỳ xuống.

Thấy vẻ mặt không ưng của Hoàng Đế, ta phát hiện ra Thái Hậu lén siết chặt nắm tay dưới ống tay áo.

Một lát sau, bà ta ngẩng đầu, hai mắt ngập nước trông mà thương tiếc.

"Năm đó Lệ Nhi bị kẻ gian vu oan cho việc làm vỡ chiếc bình lưu ly Tiên Đế trân quý nhất, con phải chịu phạt quỳ trong tuyết. Là ta đã gánh hình phạt cho con, quỳ suốt cả đêm thay con chịu cái lạnh cắt da cắt thịt."

"Từ đó, ta mới mắc căn bệnh đau đầu mãi không dứt này."

Hoàng Đế nhớ tới hồi còn là hoàng tử, phải chịu hết mọi ấm ức, vẻ mặt từ từ giãn lỏng ra.

"Thái Hậu..."

Thái Hậu cười chua chát lắc đầu: "Lệ Nhi lúc ấy còn nhỏ, ta làm mẫu phi của con, thay con chịu những thứ này vốn là lẽ đương nhiên."

Hoàng Đế mềm lòng, đồng ý lại tìm tới cho Thái Hậu một đám ‘ống đựng kim chữa bệnh’ mới.

Sau bữa ăn lúc hắn rời đi, ta thấy vú nuôi của Hoàng Đế, Thuần cô cô, quỳ trên hành lang.

Đầu gối của bà ấy đã tàn tạ lắm rồi.

Người khác nói cho ta biết Thái Hậu nương nương ngứa mắt Thuần cô cô, mỗi lần thấy bà ấy là phải phạt một phen.

Nếu không phải nể mặt Bệ Hạ thì có lẽ Thuần cô cô e rằng đã biến thành ‘ống đựng kim’ của Thái Hậu từ lâu rồi.

Ta lại gần đỡ Thuần cô cô dậy, sau khi xem xét đầu gối của bà ấy một chút thì ta xoa ấm hai lòng bàn tay ấp vào.

Lúc đầu bà ấy muốn lùi lại, nhưng dần dần giãn lông mày khi được xoa bóp.

"Đầu gối của cô cô chủ yếu là còn di chứng của vết thương năm xưa. Cô cô có thể dùng khăn nhúng nước ấm vắt khô đắp lên, mỗi tháng lại đây để nô tỳ mát xa một chút thì trái gió trở trời cũng đỡ nhức nhối."

"Ngươi..."

Thuần cô cô vốn định từ chối nhưng giây phút ngẩng đầu nhìn thấy mắt ta thì bà ấy ngẩn người ra.

Ánh mắt xa xăm nhìn ta mà lại giống như xuyên thấu qua ta để tìm kiếm bóng hình một người khác.

Xem ra ta đoán đúng rồi.

Qua mấy chục năm, bà ấy còn chưa quên.

6.

Từ khi Thái Hậu hay tin Hoàng Đế lại lui tới hậu cung, sủng hạnh phi tử thì bệnh đau đầu cũng tái phát.

Đám ‘ống đựng kim’ và bọn người hầu bị đâm chết được vận chuyển ra khỏi điện của Thái Hậu ồ ạt như nước chảy.

Mùi máu ám trong điện còn nồng hơn cả ở Bộ Hình chuyên hành quyết phạm nhân. Hình như Thái Hậu cũng không nhận ra điều ấy.

Một hôm trong lúc đau đầu quá, bà ta tức giận rút một cây kim bạc đang cắm trên huyệt vị, trở tay định cắm vào kẽ móng tay của ta.

Ta quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nhưng giọng lại rất tỉnh táo.

"Thái Hậu nương nương, bệnh đau đầu của ngài cứ dai dẳng không dứt hẳn là do còn nguyên nhân khác."

"Ngài thương Bệ Hạ nên nhường nhịn Hoàng Hậu và đám phi tần, hoàn toàn coi nhẹ chính mình."

"Mấy ngày gần đây bọn họ phách lối quá mức, cho nên bẩn mắt ngài dơ tai ngài, để bệnh đau đầu của ngài càng ngày càng nghiêm trọng."

"Nếu Bệ Hạ biết thì chắc hẳn Bệ Hạ đau lòng, xót ngài lắm!"

Thái Hậu bị ta nói trúng ý, nghiền ngẫm phất tay để ta lui xuống.

Hôm sau bà ta sai người tổ chức yến tiệc linh đình trong cung.

Lệ quý tần, người được Hoàng Đế yêu chiều gần đây, mở miệng khiêu khích Thái Hậu.

Phụ thân và huynh trưởng của cô ta dâng sớ vạch tội Thái Hậu rồi bị phạt, cô ta đã quen đứng trên vị thế hiển hách của gia tộc nên không nhịn nổi nỗi nhục này.

"Thái Hậu nương nương thời niên thiếu lớn lên trong phường giặt, chắc có lẽ chưa thấy trò chơi này bao giờ."

"Hôm nay chị em chúng ta chơi trò Nước chảy hoa bay, nếu nương nương không hiểu thì phải kịp thời bảo với thần thiếp nhé."

Lời vừa dứt, đám phi tần đều che miệng nở nụ cười.

Xuất thân từ danh gia vọng tộc, bọn họ âm thầm coi thường vị ‘Thái Hậu’ đi lên từ nữ tỳ này.

Thái Hậu nghe vậy thẳng tay ném chén, xông lên cho Lệ quý tần mấy bạt tai.

"Ả ti tiện, ngươi mà xứng chế giễu Ai Gia ư."

Còn mấy người chức vị nhỏ cười hùa to nhất không có gia thế như Lệ tần cũng không được lòng Thiên Tử, bị Thái Hậu ra lệnh đánh chết tại chỗ.

"Ai Gia dung túng các ngươi quá, mới khiến các ngươi trèo cả lên đầu ta phải không!"

"Hoàng Hậu cũng thật bất tài, ngươi quản lý hậu cung thế nào đấy!"

Hoàng Hậu vội duyên dáng quỳ xuống.

"Mẫu Hậu bớt giận, là thần vô dụng."

Nhưng Thái Hậu không thấy được vẻ căm hận và khinh thường lóe lên trong ánh mắt của Hoàng Hậu nên không nổi cơn tam bành.

Sau khi Hoàng Đế nghe chuyện thì rất tức giận, đến tận nơi tìm Thái Hậu hỏi tội.

Không ngờ Thái Hậu đã lường trước từ lâu, hôm nay bà ta bảo ta ngừng châm cứu và mát xa để kệ cơn đau đầu hành hạ bản thân.

Bà ta mới hơn ba mươi tuổi, ngày thường chuyên trang điểm diễm lệ, hôm nay lại cố ý tỏ vẻ ốm yếu. Quả nhiên, Hoàng Đế vào cửa, trông thấy bà ta như thế cũng lập tức dịu xuống.

"Bệ Hạ." Thái Hậu vươn tay về phía Hoàng Đế. "Đầu ta đau quá."

Lần này Hoàng Đế không nắm chặt tay bà ta mà đứng bên cạnh giường nhìn từ trên xuống.

"Thái Hậu, người vượt quá giới hạn rồi."

Giọng nói của hắn đầy vẻ thất vọng, cũng chính ý chỉ trích này làm tim Thái Hậu đau nhói.

Bà ta ngồi dậy.

"Quá giới hạn ư? Chẳng qua là vài nữ nhân râu ria, vậy mà Lệ Nhi lại đến chỉ trích ta!"

"Trên thế gian này, có mình ta yêu con, thương con và đối đãi với con thật lòng thôi."

"Bọn chúng làm ta không vui, vậy thì phải chết!"

Những lời này nói lần thứ nhất còn có thể khiến Hoàng Đế cảm động.

Nói sang lần thứ hai là thành ràng buộc đạo đức rồi.

Lại nói đến lần thứ ba, vẻ thất vọng và ghét bỏ trên mặt Hoàng Đế càng ngày càng ngày rõ mồn một.

Ban đầu ta chỉ đứng yên đợi lệnh bên cạnh, đúng lúc này lại như không biết gì tiến lên nhắc nhở.

"Bẩm Thái Hậu nương nương, gần đây bệnh đau đầu của ngài ngày càng nghiêm trọng, đến giờ châm cứu rồi ạ."

Thái Hậu ban cho ta một ánh mắt tán thưởng, quay đầu nói với Hoàng Đế:

"Lệ Nhi, thời gian qua ta lao tâm khổ tứ, tận hết trách nhiệm quản lý hậu cung, bệnh đau đầu chuyển biến xấu, cho nên mới..."

"Vậy thì ngài nghỉ ngơi cho tử tế đi." Hoàng Đế ngắt lời bà ta.

"Nhà ngoại của Hoàng Hậu ba đời giữ chức Thái phó, bản thân Hoàng Hậu cũng đọc đủ loại sách, được bồi dưỡng làm bậc mẫu nghi thiên hạ từ nhỏ."

"Nếu Thái Hậu không khoẻ, vậy thì vẫn nên trả lại quyền quản lý hậu cung cho Hoàng Hậu đi thôi."

......

Sau khi Hoàng Đế rời đi, Thái Hậu tức giận đến đâm chết mấy nữ tỳ.

Ta yên lặng thu hồi những cái kim bạc nhuốm máu kia.

"Thái Hậu nương nương, con trai của Hoàng Hậu không lâu trước vừa được phong làm Thái Tử, bây giờ Bệ Hạ lại trả quyền quản lý hậu cung sang bên ấy..."

"Nô tỳ sợ..." Ta nhìn khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo của Thái Hậu, âm thầm cười lạnh lùng trong lòng. "Hoàng Hậu được đà, e là sẽ mạo phạm bề trên, leo lên đầu lên cổ ngài mất."

Thái Hậu xưa nay không ưa đám nữ nhân bên cạnh Hoàng Đế cho nên thường xuyên đánh chửi trách phạt.

Ngay cả Hoàng Hậu cũng ghim thù kết oán với bà ta từ lâu.

Lại thêm cả bản tính tham lam và mong muốn chiếm hữu biến thái của bà ta đối với Hoàng Đế nữa, ngày hôm sau Thái Hậu xin Hoàng Đế ban chỉ, muốn tự mình nuôi dưỡng dạy bảo Thái Tử.

Nhưng Hoàng Đế từ chối.

7.

Thái Hậu có thể hoành hành trong cung nhiều năm như vậy âu cũng là nhờ lúc mấu chốt bà ta co được dãn được.

Bởi chuyện xử tử phi tần trong cung mà nhiều ngày Hoàng Đế lạnh nhạt với Thái Hậu.

Một mặt bà ta đánh chửi người hầu càng thêm tàn bạo, một mặt lại tìm ra quần áo Hoàng Đế mặc hồi nhỏ, đặt cùng trang phục mùa đông mà bà ta mới tự tay thêu, gửi sang điện của Hoàng Đế.

Quả nhiên đến giờ ăn trưa, Hoàng Đế đích thân đến thăm.

"Năm đó Phụ Hoàng bắt ta toàn tâm toàn ý chăm sóc con bằng cách bưng tới cho ta ba chén thuốc vô sinh lớn."

Thái Hậu khẽ vuốt ve quần áo khi còn bé của Hoàng Đế, trong mắt chứa đầy hoài niệm và bi thương.

"Con còn khóc lóc cướp lấy không cho ta uống."

"Nhưng thế có nề gì, kể cả không thể nào có một đứa con của chính mình thì ta cũng đã coi con như thân nhân duy nhất từ lâu rồi."

Hoàng Đế cảm động, tự tay lau nước mắt cho Thái Hậu.

Buổi chiều, Thái Tử được đưa đến điện của Thái Hậu.

Kết quả chưa tới nửa năm sống cùng Thái Hậu, Thái Tử còn nhỏ nhưng không chỉ học được nói tục quen miệng mà còn ra lệnh đánh chết một đám người hầu không chơi cùng mình cho tận hứng.

"Một đám bỏ đi!" Thái Tử vỗ tay cười ha ha. "Chơi còn không vui bằng con dế của ta!"

Một màn này vừa hay bị Hoàng Đế đi ngang qua bắt gặp.

Bản thân Hoàng Đế xuất thân thấp hèn nên hắn cũng để ý nhất là sau này con trai trưởng phải nối ngôi hắn.

Hành vi lần này thật sự là chạm đến vảy ngược của Hoàng Đế.

Thế là Thái Hậu đến phân trần nhưng bị ngăn ngay ngoài cửa đại điện.

Về cung, bà ta cho Thái Tử một cái tát thật mạnh.

Thái Tử bị đánh đến ngơ ngác, bụm mặt khóc lóc om sòm, lăn lộn trên mặt đất.

"Đồ ti tiện! Ngươi là đồ ti tiện!"

Lúc Thái Tử bù lu bù loa giống Thái Hậu y như đúc: "Ngươi dám đánh ta!"

Thái Hậu gào rống hỏi ta: "Ai Gia đã nghe ngươi nghiêm khắc răn dạy nó. Vì sao thứ ti tiện này vẫn như đồ bỏ đi thế?!"

Đương nhiên là vì trưởng bối tựa gương đồng để vãn bối noi theo chứ còn gì.

Chẳng qua ta chỉ là âm thầm giật dây một chút, Thái Tử đã trở thành phiên bản thu nhỏ của Thái Hậu, thô tục không chịu nổi.

Nhưng mà đạo lý này, kẻ một chữ bẻ đôi cũng không biết như Thái Hậu thì sao hiểu được.

Ta cung kính cúi đầu: "Trẻ con ngang bướng là chuyện thường, đều tại trước đó Hoàng Hậu dung túng Thái Tử quá mức. Thái Hậu nương nương chỉ cần bày tỏ với Bệ Hạ, nói rõ mình quá thương con yêu cháu thôi."

Không ngờ Hoàng Hậu nhanh hơn một bước, đã đến chỗ Hoàng Đế khóc lóc kể lể van cầu.

Thái giám túc trực ngoài điện nói, lúc Hoàng Đế nghe đến tên Thái Hậu thì tức giận đến mức quăng nát mấy cái nghiên mực.

Thái Tử vốn thông minh lanh lợi, sau khi ở cùng Thái Hậu nửa năm thì trở thành một đứa trẻ tàn bạo và ngu ngốc như vậy.

Chuyện này liên quan đến gốc rễ của quốc gia, Thái Hậu có tỏ vẻ đáng thương hơn nữa cũng chẳng ích gì.

Màn đêm buông xuống, Hoàng Đế ban lệnh thu hồi quyền nuôi dưỡng của Thái Hậu, cũng phạt Thái Tử tự nghĩ lại về bản thân ba ngày trong từ đường.

Khi Hoàng Hậu mang tin này tới đón Thái Tử, lửa hận cháy hừng hực trong mắt Thái Hậu quả thực khiến ta hưng phấn vô cùng.

Ác giả ác báo.

Ta cúi đầu, che đi toan tính chợt lóe dưới đáy mắt.

Thái Hậu, xem ra kẻ địch của bà không chỉ có mình ta.

Thật không ngờ bà vú vào trong điện đón Thái Tử mãi không thấy trở lại.

Thái Hậu ngồi ở vị trí chủ toạ, khinh bỉ nhìn Hoàng Hậu.

"Con của ngươi quả nhiên ngu dốt như ngươi vậy, ngay cả việc dỗ ngọt Hoàng Đế cũng không làm được."

Hoàng Hậu hơi run, nắm chặt nắm đấm, nhưng xưa nay chưa từng ngang nhiên đối chọi với Thái Hậu.

"Mẫu hậu dạy phải."

Thái Hậu tự cho là đã chiếm được thế thượng phong, khi đắc chí luôn chẳng biết lựa lời.

"Xuất thân cao quý thì thế nào? Năm đó ta và bệ hạ không phải đều từ dưới bàn chân kẻ khác bò lên hay sao. Ta ghét nhất chính là đám quý nhân tự cho mình là đúng các ngươi."

"Thái Hậu!"

Tiếng Hoàng Đế vang lên, hắn xuất hiện ở cửa, ngắt lời bà ta với sắc mặt xám ngoét.

Mặt mày Thái Hậu tái nhợt.

Đúng lúc này, có người vội vàng chạy tới, quỳ bên chân Hoàng Đế.

"Bệ Hạ Bệ Hạ! Không xong rồi! Thái Tử điện hạ trúng độc đang hấp hối!"

8.

Thái y cấp tốc chạy tới, kiểm tra ra món cháo ý dĩ đêm nay Thái Tử ăn thế mà lại có lẫn bột hạnh nhân đắng.

Cả hai đều có tính hàn, ăn nhiều có thể khiến trẻ con đau bụng khó chịu nổi.

Thái Tử lại còn vừa hay dị ứng hạnh nhân đắng.

Thái Hậu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, tái mặt trở tay chỉ ra ta.

"Là nó! Là Vân Sơ làm!"

"Là ngươi một mực dụ dỗ Ai Gia khắc nghiệt với Thái Tử. Độc này chắc chắn là ngươi chuẩn bị!"

Ánh mắt Hoàng Đế bắn thẳng về phía ta, sắc lạnh như một mũi tên.

"Người đâu, dẫn đi Bộ Hình."

Thị vệ theo bên người Hoàng Đế đang tới gần ta.

Ta cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.

Đúng lúc này, Thuần cô cô đứng cạnh Hoàng Đế đột ngột lên tiếng.

"Bệ Hạ xin hãy khoan, nô tỳ có thể làm chứng rằng Vân Sơ cô nương trong sạch."

Hoàng Đế rất tôn kính vị vú nuôi này nên lập tức phất tay để ta ở lại.

Thuần cô cô nhìn ta.

"Buổi chiều nô tỳ phụng mệnh của Bệ Hạ, đến đây đưa quần áo mới cho Thái Tử điện hạ, lúc ấy Vân Sơ cô nương vẫn luôn ở bên cạnh ta. Vì vậy từ lúc nấu đến lúc ăn, Vân Sơ hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận phòng bếp nhỏ."

Thái Hậu đã quyết tâm dí ta làm cừu gánh tội thay, bà ta cười lạnh lùng.

"Thế thì sao? Không cần tự mình xuất hiện mà sai sử người khác đi làm cũng có kết quả giống nhau thôi."

Thuần cô cô: "Vân Sơ chỉ là nô tỳ, sao có thể sai sử người khác làm chuyện tày đình đáng tru cửu tộc này được."

"Nhưng nếu đúng như lời Thái Hậu nương nương thì không biết sau lưng một cung nữ nho nhoi như Vân Sơ, liệu có ai giật dây không đây?"

"Đủ rồi!"

Hoàng Đế tức giận vỗ bàn cái rầm.

Không ngờ tiếng động đánh thức Thái Tử đang mê man, thằng bé mở mắt trông thấy ta quỳ trên mặt đất thì khóc lóc đòi ta bế.

"Huhuhu, Vân Sơ, Vân Sơ!"

Nửa năm qua Thái Hậu động một tí là đánh chửi Thái Tử, còn ta một mực chăm sóc thằng bé.

Ta lại gần xoa bụng cho nó.

Trong vòng thời gian uống nửa chén trà, Thái Tử đã nôn mửa không ngừng.

Thái y vội vàng tiến lên bắt mạch, sau đó lập tức ngạc nhiên bẩm báo với Hoàng Đế.

"Bệ hạ, độc tố tích tụ trong cơ thể Thái Tử đã sắp bài tiết ra hết rồi, hiện giờ không còn đáng ngại nữa!"

Thái Hậu nghe vậy thì thở phào một hơi, trưng ra vẻ mặt tươi cười định đi qua bế Thái Tử.

Không ngờ thằng nhóc thấy bà ta giống như là thấy quỷ, run lẩy bẩy túm lấy cổ áo ta, chui vào lòng ta trốn tránh.

Sắc mặt của Hoàng Đế và Thái Hậu mỗi người một vẻ.

Thuần cô cô đúng dịp nói: "Thái Tử mới qua cơn nguy kịch mà đã ỷ lại Vân Sơ như thế, có thể thấy được bình thường Vân Sơ tận tâm chăm sóc thế nào. Chuyện bột hạnh nhân đắng chắc hẳn còn có điều khuất tất, mong Bệ Hạ nể mặt Thái Tử cho phép Vân Sơ ở bên hầu hạ Thái Tử điện hạ."

Thấy vú nuôi nói vậy, Hoàng Đế không hỏi tội ta nữa nhưng vẫn quyết định thu hồi quyền nuôi dưỡng Thái Tử của Thái Hậu.

Bà ta bị giam lỏng.

......

Đêm xuống.

Ta lần theo tín hiệu mà buổi chiều Thuần cô cô để lại, đi tới cửa phía tây nam.

Thuần cô cô không vào, bà ấy đứng bên kia cánh cửa nhỏ giọng nói:

"Ta không rõ ngươi làm sao mà biết được Thái Tử điện hạ di truyền tính dị ứng bột hạnh nhân đắng từ Hoàng Đế."

"Hôm nay tuy là ngươi giải được độc cho Thái Tử, nhưng cũng chính ngươi đã lợi dụng đứa nhỏ để đạt mục đích của mình. Chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng thất, sau này không thể như thế nữa."

"Từ nay đừng tới tìm ta."

"Hôm nay xem như ta đã trả sạch ơn ngươi chữa đầu gối cho ta mấy tháng nay."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bà ấy rời đi.

Ta không níu giữ.

Bởi vì ta biết bà ấy nhất định sẽ chủ động quay lại.

Ta nói: "Ngoài Thái Tử và Bệ Hạ, ta còn biết mẹ đẻ của Hoàng Đế cũng chết vì dị ứng hạnh nhân đắng."

Két…

Cửa gỗ phát ra tiếng kêu chói tai giữa đêm hôm khuya khoắt.

Thuần cô cô chìm nổi nhiều năm trong cung, lần đầu tiên lộ ra vẻ thất thố.

"Ngươi... đến cùng ngươi là ai?!"

Ta khẽ vuốt bàn tay đang túm chặt lấy cánh tay mình.

"Tố Cửu Châm, cô cô, ta là con gái của bà ấy."

"Không, không thể nào." Môi Thuần cô cô trắng bệch. "Ta và bà ấy ở chung hơn mười năm trong cung, là tri kỷ duy nhất có thể tín nhiệm lẫn nhau."

"Lần đầu gặp ngươi ta cũng từng nghi ngờ nhưng diện mạo, thần thái lẫn tính cách của ngươi quá khác bà ấy..."

Ta thầm cười chua chát, cứ coi như mẹ ta sống dậy đứng trước mặt ta thì sợ là cũng không nhận ra dáng vẻ tay nhuốm đầy máu của ta bây giờ.

Nhưng ta, đã không còn đường lui nữa rồi.

Ta kể cho Thuần cô cô kết cục bi thảm của cha mẹ ta ở ngoài cung.

Thuần cô cô đỏ bừng hai mắt.

"Cô cô, ta cần cô cô giúp ta một chút."