Châm Phong

Chương 1




1.

Bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu rất nghiêm trọng, thế là bà ta đem đám kẻ hầu người hạ ra để xả giận.

Đôi tay thon dài trắng nõn cầm kim bạc, bà ta đâm phầm phập vào mắt nữ tỳ với vẻ mặt điên cuồng.

Đây đã là nô tỳ thứ tám bị hành hạ đến chết trong tháng này.

"Các ngươi rặt một đám rác rưởi! Chỉ là đau đầu thôi mà không ai có thể trị dứt được."

Máu tươi nhuốm đỏ móng tay của Thái Hậu, lúc bà ta chống tay đỡ thái dương thì máu dính lên da mặt.

Một vẻ đẹp kỳ dị, giống như ác quỷ choàng áo da người.

Nữ tỳ trên mặt đất ôm đôi mắt bị kim bạc cắm xuyên qua, máu tươi chảy dọc giữa những kẽ ngón tay.

Cô ta lăn lộn hét to nhưng không dám rút kim ra.

Còn Thái Hậu thì ngồi trên ghế cao nhìn xuống, thoả mãn nhếch khóe miệng như thể thấy kẻ khác khổ sở là cơn đau của bà ta sẽ dịu đi.

Nữ tỳ trút hơi thở cuối cùng, Thái Hậu bắt đầu đánh mắt sang những người khác.

Đám người hầu run lẩy bẩy, không ai dám ngẩng đầu.

Bọn họ sợ kẻ kế tiếp sẽ là chính mình.

Ta đẩy mấy người đang quỳ phía trước dạt ra, vừa bước lên vừa lau sạch hai tay vào vạt váy.

Thái Hậu nhướng mày, ngang ngược nhìn ta.

Hôm nay bệnh cũ của Thái Hậu tái phát, lúc này mà xuất hiện trước mặt bà ta thì không khác gì đương đầu với hổ.

Nhưng thứ ta đợi chính là giờ khắc này.

"Thái Hậu nương nương, ngài có thể thử châm kim vào huyệt Suất Cốc."

Thái Hậu đương nhiên không tin ta. Bà ta liếc sang ngự y bên cạnh ướm hỏi, đạt được phản hồi không có vấn đề gì rồi mới cho phép kim bạc động vào người mình.

Ta quỳ trên mặt đất, nhìn kim bạc chậm rãi cắm vào cơ thể Thái Hậu.

Một khắc này, trong điện lặng ngắt đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng.

Lông mày của Thái Hậu dần giãn ra.

"Ngươi, lại đây."

Dưới sự giám sát của ngự y, ta châm cho Thái Hậu thêm mấy kim. Với tay nghề lão luyện, ta chuyên chọn huyệt vị kì lạ nhưng lại hốt thuốc đúng bệnh, nhanh chóng thấy hiệu quả.

Thái Hậu mở mắt, tâm trạng rất tốt mà chăm chú nhìn ta.

"Đã lâu lắm rồi Ai Gia không được nhẹ nhàng khoan khoái thế này."

"Ngươi tên là gì?"

Ta ra vẻ vừa kích động vừa sợ hãi trưng biểu cảm mừng rỡ trên khuôn mặt.

"Nô tỳ tên Vân Sơ."

Thái Hậu lại hỏi ta: "Trước kia ngươi học châm cứu ư?"

"Trước khi vào cung, nô tỳ từng theo sư phụ là thần y Thanh Phong học châm cứu nhiều năm."

Thanh Phong được thiên hạ xưng tụng là có bàn tay châm cứu thần thánh, Thái Hậu tìm thầy hỏi thuốc bao năm nay, đương nhiên đã từng nghe danh.

"Tốt lắm." Bà ta khoát khoát tay ra hiệu. "Từ giờ ngươi ở lại hầu hạ trong điện đi."

Lúc ta quỳ xuống đất dập đầu, tạ ơn, không ai để ý tới có tia sáng bạc loé lên trong ống tay áo ta.

Thái Hậu không biết thật ra ta chưa nói hết toàn bộ tình hình thực tế.

Thanh Phong không phải sư phụ mà là sư đệ của mẹ ta.

Còn nữa, châm cứu không phải sở trường của ta, ta am hiểu mát xa bấm huyệt hơn nhiều.

Lúc nãy ta châm cho Thái Hậu mười cây kim, sau khi sử dụng kỹ thuật mát xa đặc biệt thì chỉ lấy ra chín cái.

Cây kim còn lại kia sẽ đi qua cổ vào mạch máu rồi dần dần xâm nhập lên đầu của bà ta, hành hạ bà ta tới tận khi chết mới thôi.

2.

Mẹ ta là một bậc thầy châm cứu với kỹ thuật cao siêu.

Bà ấy hầu hạ bên người Thái Hậu nhiều năm, có thể làm dịu tật đau đầu cho Thái Hậu nên dần dần trở thành người tâm phúc của bà ta.

Đến tuổi*, mẹ ta rời khỏi hoàng cung, nên duyên vợ chồng với cha ta, một thợ mát xa lành nghề.

(*cung nữ đến độ tuổi nhất định mà không được thăng thức thì sẽ được ra khỏi cung)

Từ nhỏ ta đã được cha mẹ truyền dạy tinh túy kỹ thuật của họ.

Cha ta thành thật an phận, kỹ thuật mát xa của ông ấy tốt vô cùng. Mưa dầm thấm lâu, đương nhiên là ta học được hết.

Nhưng mẹ ta thì khác. Hồi ta còn nhỏ, mẹ thường xuyên ngẩn người nhìn về phía hoàng cung với vẻ mặt đầy ưu tư và sợ hãi.

Một lần nọ, ta lại đâm sai vị trí trong lúc tập châm cứu, mẹ ôm ta đang khóc bù lu bù loa vào lòng.

"Sơ Nhi ngoan, không được thì thôi, chúng ta không học nữa nhé."

Khi ấy ta tèm lem nước mắt nước mũi, trốn trong lòng mẹ nũng nịu.

"Nhưng mẹ đã nói là, châm cứu không tử tế thì sẽ hại chết người mà."

"Sơ Nhi muốn giống mẹ, học thật giỏi rồi sau này vào cung châm cứu cho các vị quý nhân cơ!"

Bốp!

Đó là lần duy nhất mẹ đánh ta.

Giọng mẹ hơi run rẩy: "Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, con không được phép đi!"

"Sơ Nhi, ngày mai con hãy theo sư đệ Thanh Phong của ta xuôi về phía nam làm nghề y, rời xa kinh thành."

Ta mới rời nhà vài năm thì người trong cung đến.

Thái Hậu lấy cớ bệnh đau đầu tái phát để triệu mẹ ta vào cung chữa trị.

Cha ta ngồi trên bậc thang trước cửa, chờ, chờ mãi...

Chờ đến khi trăng treo đầu cành, cha lại chỉ đón được thi thể lạnh ngắt của mẹ.

Trên đầu bà ấy cắm đầy kim bạc, thất khiếu bị mấy cây kim to nhất dài nhất đâm thẳng vào.

Miệng vết thương vừa sâu vừa rộng. Đây là có người cố ý tra tấn mẹ ta, chọc kim vào thất khiếu và ngoáy mạnh khi bà ấy còn sống nên mới khiến bà ấy chảy máu đến chết.

Người cha an phận thủ thường của ta luống cuống chân tay ôm lấy thi thể người thương mà gào khóc, sau đó nhào về phía đám người trong cung như phát điên.

Bên cạnh Thái Hậu đâu có kẻ nào vừa, bọn chúng đánh cha ta ròng rã nửa canh giờ.

Chưa xong, một ả nữ tỳ còn rút hai cây kim dài nhất từ trên thi thể mẹ ta, hung tợn đâm vào hai mắt cha.

Bọn chúng chạy, trong nhà ta máu chảy lênh láng. Những chuyện này là hàng xóm láng giềng nói cho ta khi ta chạy về kinh thành.

Thái Hậu biết mẹ ta còn một đứa con gái, muốn trừ cỏ tận gốc. Ta may mắn tránh thoát được nhưng nanh vuốt của bà ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích.

Sau khi lén nhờ vả láng giềng chăm nom người cha đang thương nặng hôn mê, ta dùng kỹ thuật nắn xương thay đổi diện mạo của mình. Giờ dù mẹ ta có đứng bên cạnh, dịu dàng gọi ta một tiếng "Sơ Nhi" thì cũng không ai có thể trông mặt mũi mà đoán ra quan hệ của chúng ta được nữa.

Trước khi vào cung, sư thúc Thanh Phong đỏ vành mắt đưa cho ta một thứ.

"Sư thúc sẽ không cản con." Đầu ngón tay nhoáng lên ánh bạc. "Nhưng con hãy nhận lấy chiếc kim đặc thù này."

"Ghim được đến tận xương, không lấy mạng ngay lúc ấy mà như mưa nhỏ rả rích, như suối chảy nhỏ giọt, đợi khi phát giác thì đã đến thời điểm nộp mạng."

Ta cảm ơn sư thúc.

Cầm theo cây kim bạc đoạt mạng kia, mang một gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt, ta cũng vào cung như mẹ ta nhiều năm về trước, tìm một chỗ đứng bên người Thái Hậu Dung Anh.

Nhưng Thái Hậu, bà biết không, mẹ ta từng nói rằng châm cứu không tử tế thì sẽ hại chết người đấy.

3.

Thái Hậu Dung Anh không phải là mẹ đẻ của đương kim Thánh Thượng.

Bà ta vốn là nữ tỳ của vị phi tử sinh ra Hoàng Đế, thân phận thấp nên dù có bò được lên long sàng của Tiên Đế thì cũng chỉ được phong một chức Quý Nhân nhỏ nhoi.

Tuy nhiên bà ta lại là người duy nhất trong hậu cung có ý tốt chịu chăm sóc, nuôi dưỡng Hoàng Đế sau khi mẫu phi của hắn chết.

Từ lúc còn là hoàng tử, Thánh Thượng vẫn luôn bị Tiên Đế xem nhẹ nên sống rất gian nan. Dung Anh đã che chở hắn lớn khôn, vì vậy mặc dù bà ta chỉ hơn đương kim Hoàng Đế mười hai tuổi nhưng lại có thể yên ổn ngồi vững trên ngôi vị Thái Hậu.

Vì tình nghĩa cùng hội cùng thuyền hoạn nạn có nhau năm đó mà mẹ ta đi theo làm bạn bên cạnh từ hồi bà ta còn là Quý Nhân nhỏ bé tới tận khi lên ngôi Thái Hậu cao quý.

Thế nhưng mẹ ta đã rời cung yên ổn sống qua ngày rồi mà vẫn bị bà ta tra tấn đến chết!

Bao nhiêu năm bên nhau sớm tối như thế, sao Thái Hậu có thể quên dáng vẻ của mẹ ta.

Thậm chí dù ta đã thay đổi diện mạo, bà ta vẫn nhạy bén dấy lên nghi ngờ.

Ta mới hầu hạ Thái Hậu được mấy ngày, bà ta đã phạt ta quỳ tại cửa hiên.

"Mắt của ngươi có màu nâu nhạt hiếm thấy, dáng người cũng khá tương tự."

Thái Hậu chống một bên thái dương, hé mắt nhìn ta: "Thật là làm ta nhớ tới một ả nô tỳ ti tiện."

Ta cúi đầu, mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì.

Nhưng Thái Hậu không tin, bà ta tiện tay vứt một cái khăn tay xuống dưới chân ta.

"Hôm qua Quế Hương đã chết, Ai Gia thiếu một đứa nô tỳ rửa bô. Ngươi cầm tấm khăn này chà sạch cái bô đêm qua đi."

Dưới ống tay áo, ta thô bạo bóp chặt cổ tay mới có thể khống chế được đầu ngón tay ngừng run.

Điều tối kỵ trong thực hiện châm cứu là run tay, đây là sai lầm sơ đẳng mà người mới học cũng không được vi phạm.

Mẹ tận tâm chỉ dạy kiến thức cơ bản rồi trong khi ta khổ luyện, mẹ sẽ dịu dàng lau mồ hôi cho ta…

…bằng chính chiếc khăn trên mặt đất này đây, chiếc khăn bà ấy tự tay thêu!

Hôm bị triệu vào cung, đây là di vật duy nhất mẹ ta để lại trước khi qua đời.

"Sao thế?" Thái Hậu ngồi ngay ngắn, nở nụ cười như vừa xem được một trò hay.

"Có phải ngươi đã từng thấy cái khăn này không?"

4.

Trời đông bếp lửa bập bùng, ta quỳ gối ngoài cửa, hai chân đã lạnh đến tê cứng.

Nhưng gió có rét hơn nữa cũng không thể nào rét bằng sự giá băng trong lòng ta.

Ngay trước khi chiếc khăn bị tuyết trên mặt đất thấm ướt, ta hất nó vào chậu than hừng hực.

Nháy mắt, lửa đỏ nóng rực bốc lên ngùn ngụt. Phía sau tấm màn lửa bùng cháy là khuôn mặt đầy thịnh nộ của Thái Hậu.

"Người đâu! Ấn nó xuống!"

Bệnh đau đầu của bà ta đột nhiên lại tái phạt, phách lối được một lát rồi Thái Hậu chỉ có thể ôm đầu thở dốc.

"Dám vi phạm ý chỉ của Ai Gia! Vừa hay Thái y viện còn đang thiếu một cái ống đựng kim, ngươi làm đi."

Kẻ đang ấn ta xuống đất dùng sức như muốn vặn gãy hai cánh tay ta vậy.

Ta lại tỉnh táo ngẩng cổ nhìn về phía Thái Hậu.

"Thái Hậu nương nương, cái khăn tay này tẩm đầy dầu thơm hoa lan. Đối với người bình thường thì đây chỉ là mùi hương thoang thoảng, nhưng đối với người đau đầu mãn tính thì nó chính là tác nhân gây đau đầu như búa bổ."

"Thứ như vậy đương nhiên phải cách xa khỏi tất cả những đồ dùng mà ngài có thể tiếp xúc tới mới có thể cam đoan ngài không phát bệnh, sao có thể lấy nó đi lau bô của ngài được đây."

Mặt Thái Hậu biến sắc.

"Con nô tỳ ti tiện kia đã chết còn phải khiến ta xúi quẩy." Bà ta căm ghét ra mặt.

Móng tay ta đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Tránh khỏi sự kìm kẹp, ta mang chậu than ra ngoài điện.

"Nương nương ngài thấy thế nào, không còn mùi dầu thơm hoa lan có phải ngài cảm giác dễ chịu nhiều không?"

"Cũng còn có mấy phần tài năng." Sau khi cơn đau dịu đi thì tâm trạng của Thái Hậu tốt hơn, bà ta sai người hầu không cần khống chế ta nữa.

Ta lập tức hất tàn tro trong chậu than ra ngoài cửa điện.

Thái Hậu thấy ta hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng đặc thù gì với tấm khăn tay kia, cộng thêm lại xoa dịu được tật đau đầu của bà ta một lần nữa nên phất phất tay:

"Theo học Thanh Phong nhiều năm mà phải đi rửa bô thì cũng đáng tiếc, ngày mai ngươi thực hiện châm cứu đi."

Ta cảm kích dập đầu tạ ơn.

Đêm xuống.

Ta đi đến chỗ đổ tro than lúc sáng.

Nơi này có mái che nên rất khô ráo, đống tàn tro của chiếc khăn tay tẩm dầu thơm hoa lan vẫn còn nguyên trên mặt đất.

Ta như phát điên quỳ trên đất vục mặt vào đó mặc kệ bụi tro xộc vào mũi vào miệng.

Thành kính hít hà xong, ta vun tro lại bốc lên tay.

Vốc tro nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay hình như vẫn còn mang hơi nóng của lửa than, cho ta cảm giác mẹ đang nắm tay ta, dịu dàng gọi bên tai ‘Sơ Nhi’.

Đây là di vật duy nhất của mẹ.

Ta trân trọng ôm vốc tro vào lòng, từng giọt nước mắt rơi lộp bộp trên mặt đất.

Nếu Thái Hậu đã coi trọng di vật của mẹ ta như vậy thì hãy để cái mùi này vĩnh viễn đi theo bà ta đi.

......

Đã vài ngày căn bệnh đau đầu của Thái Hậu không tái phát.

Bà ta sung sướng, ban thưởng cho ta như nước chảy.

Theo đó, địa vị của ta cũng nước lên thì thuyền lên.

Hôm nay sau khi ta thực hiện châm cứu, Thái Hậu híp mắt rất là hưởng thụ.

"Vân Sơ, mỗi lần châm cứu xong, ngươi bôi cho Ai Gia cái gì đấy?"

"Bẩm, là dầu thơm hoa hạnh ạ."

Mỗi lần châm cứu xong ta sẽ xoa ấm hai lòng bàn tay rồi dùng phương pháp mát xa đặc thù xoa bóp cổ cho Thái Hậu.

Đây là kỹ thuật độc đáo của riêng cha ta, có hiệu quả rất tốt với người mắc bệnh đau đầu.

Quả nhiên, Thái Hậu ra lệnh cho ta xoa bóp hàng ngày.

Bà ta đâu có biết, mặc dù dầu hoa hạnh đúng là có thể khơi thông kinh mạch và tạm thời làm dịu triệu chứng đau đầu, nhưng thứ ta bôi không phải chỉ mỗi dầu hoa hạnh mà còn có cả tàn tro từ khăn tay của mẹ ta.

Tàn dư dầu hoa lan gây đau đầu trong tro sẽ ngấm vào da thịt, vào cơ bắp bà ta.

Cứ thế mãi thì dần dần bà ta sẽ thấy như có ngàn vạn con côn trùng cắn xé trong đầu.

Đến lúc ấy thì bà ta có mời được thần y giỏi cỡ nào cũng không làm nên trò chống gì.

Mấy ngày liền không đau đầu nên Thái Hậu càng ỷ lại ta hơn, để ta hầu cận ngày đêm.

Trong lúc không phải chịu đựng cơn đau thể xác, bà ta đã tìm được thú vui mới. Đó là cắm châm lên đầu bọn cung nữ và thái giám, ai có thể chịu được nhiều kim bạc cắm vào nhất mà không kêu rên thì sẽ có thưởng lớn.

Đám kẻ hầu người hạ vặn vẹo cơ thể la hét trên mặt đất.

Không ai chịu nổi ‘thú vui’ này.

Dáng vẻ hấp hối của mẹ ta ngày đó như xuất hiện trước mắt ta, dần dần hoà làm một với các cung nữ đang chảy máu qua thất khiếu trước mắt.

Giọng cười to càn rỡ của Thái Hậu xuyên qua màng nhĩ chọc thẳng tới đáy lòng ta, khơi gợi cơn hận thù.

Yên tâm đi, bà không cười được bao lâu nữa đâu.