Châm Phong

Chương 3




9.

Bởi vì chuyện Thái Tử trúng độc lần trước, Thái Hậu bị giam lỏng đã lâu.

Triều đại này chưa từng có tiền lệ giam lỏng Thái Hậu, bà ta tức lắm, cơn đau đầu theo đó cũng nhức nhối vô cùng.

Trên cơ thể ta cũng trải đầy lỗ kim bà ta đâm.

Chẳng qua bà ta không thể cai kỹ thuật châm cứu và mát xa của ta nên còn tạm thời chưa đâm kim bạc vào đầu và năm ngón tay ta.

Bà ta không hay biết là, thêm một lần ta mát xa vai gáy thì cây kim bạc lúc trước ta đẩy vào trong cơ thể bà ta cũng sẽ đi sâu thêm một phần vể phía não bộ.

Ngày kim bạc chân chính xuyên thủng não bà ta đã không còn xa.

Gần đây trạng thái tinh thần của Thái Hậu càng ngày càng kém do những cơn đau dồn dập hành hạ.

Một ngày nọ trong lúc ta đang thực hiện châm cứu thì bà ta từ từ nhắm hai mắt không ngừng thì thào.

"Ả ta rõ ràng là... dị ứng hạnh nhân đắng... không nặng, trước khi chết còn rảnh rang bàn giao chuyện hậu sự với ta."

"Linh phi, cháu của ngươi... Quả nhiên cũng là đồ vô dụng..."

Ta hoảng hồn.

Linh phi chính là mẹ đẻ của Hoàng Đế, lúc sinh đứa con thứ hai ăn nhầm bột hạnh nhân đắng mà bản thân dị ứng nên chết vì khó sinh. Trước khi qua đời, Linh phi gửi gắm con trai lớn cho Thái Hậu nuôi dưỡng, lúc ấy bà ta chỉ là một quý nhân nhỏ.

Mẹ ta là nô tỳ trong cung hồi ấy, những điều này là bà ấy nói cho ta biết.

Ai cũng biết lúc ấy Linh phi nương nương khó sinh là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng giờ Thái Hậu nói vậy, phải chăng còn có bí mật nào mà người đời không biết?

Tay ta không ngừng xoa bóp, khóe miệng lại lặng lẽ cong lên ở nơi Thái Hậu không nhìn thấy được.

Xem ra thời cơ chín muồi rồi, đã đến lúc bắt đầu thu hồi kim bạc thôi.

Thế là một hôm sau khi ngủ trưa dậy, tai và lỗ mũi của Thái Hậu đột ngột chảy máu không ngừng.

Máu nhuộm đỏ cả nửa giường.

Toàn bộ thái y ở Thái y viện đều vội vàng chạy đến chẩn bệnh nhưng không tìm ra được nguyên nhân gì, thậm chí bọn họ còn không thể cầm máu.

Vẫn là phải để ta châm cứu thì máu mới dần ngừng chảy.

Lúc Hoàng Đế đến, Thái Hậu đang nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt.

"Lệ Nhi!"

Bà ta giơ tay bắt lấy cánh tay Hoàng Đế.

"Năm đó trước khi lâm chung, mẫu phi của con cũng vừa chảy máu thất khiếu thế này vừa dặn dò ta phải chăm sóc con thật tốt. Bây giờ ta đã nuôi dưỡng con nên người, có được cả thiên hạ. Không uổng công mấy năm nay ta vất vả, cũng không phụ lòng Linh phi sống khôn thác thiêng."

"Giờ ta đi cũng có thể yên tâm đoàn tụ với Linh phi."

Nói xong, bà ta kiệt sức nhắm mắt lại.

Thuốc bổ được đưa vào điện của Thái Hậu như nước chảy, Hoàng Đế túc trực cạnh giường, ôm lấy Thái Hậu liên tục xin lỗi.

Ta đứng ở một bên, cố hết sức khống chế cơ thể đang phát run của mình.

Thái Hậu đúng là có chỗ hơn người, trong lúc tứ khiếu chảy máu mà bà ta vẫn không quên đánh bài cảm tình để khơi gợi tưởng niệm về mẹ đẻ của Hoàng Đế, từ đó mạ thêm cho mình một lớp kim bài miễn tử.

Nhưng nếu lý do gốc rễ khiến Hoàng Đế yêu quý trân trọng bà ta từ ban đầu đã không tồn tại thì sao?



Lại được Hoàng Đế coi trọng, Thái Hậu đắc ý lắm, như thể bà ta là phi tần vừa mới được sủng hạnh thêm một lần vậy.

Ta gọi Thu Thủy đang đứng bên hiên.

"Bụng ta khó chịu quá, không biết Thu Thủy có thể giúp ta đưa cái gối an thần này vào phòng cho Thái Hậu nương nương không."

Bây giờ trong điện này có ai mà không biết ta trị được căn bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu cơ chứ, mấy chuyện chạy chân có tiếng thơm trước mặt chủ kiểu này đương nhiên là tranh nhau làm giùm.

Thu Thủy cười hì hì cảm ơn ta, sau đó lập tức vào nhà hầu hạ Thái Hậu ngủ trưa.

Không ngờ chưa tới nửa canh giờ, hai mắt Thái Hậu chảy máu.

Lúc ta chạy đến, Thu Thủy đã bị móc hai mắt, mặt be bét máu, nằm thoi thóp trên mặt đất.

Thái Hậu vẫy ta đến gần giúp bà ta trị liệu.

"Vân Sơ." Sau khi hơi đỡ, bà ta đột nhiên lườm ta.

"Vừa nãy Thu Thủy nói, là ngươi bảo nàng đưa cái gối đầu có mùi lạ kia tới cho ta?"

Ta sợ hãi quỳ sụp xuống: "Thái Hậu nương nương minh giám! Cái gối kia rõ ràng tẩm đầy dầu hoa lan. Lúc trước nô tỳ từng khuyến nghị nương nương tuyệt đối không thể tiếp xúc gần thứ ấy, sao có thể để ngài dùng một cái gối như vậy?"

"Ta liệu ngươi cũng không dám."

Bị cơn đau tra tấn nhiều ngày, Thái Hậu đã không thể minh mẫn suy nghĩ nữa rồi.

"Lôi xuống, lôi xuống hết cho Ai Gia."

Thi thể của Thu Thủy để lại một vết máu thật dài trên đại điện.

Hai hốc mắt trống rỗng tối như mực của ả hướng về phía ta, giống như đang nhìn thẳng ta.

Thu Thủy, năm xưa lúc ngươi cắm cây kim dài vào chọc ngoáy tròng mắt cha ta, có phải ông ấy cũng đã nhìn ngươi thế này?

Ta ngẩng đầu nhìn về phía khóe mắt chưa lau sạch máu của Thái Hậu.

Từng đợt hân hoan khó kìm nén khiến cơ thể run rẩy.

Các ngươi, ai cũng đừng hòng trốn thoát.

10.

Mấy tháng sau, ngày giỗ của mẹ đẻ Hoàng Đế tới.

Mọi người trong cung ai ai cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận Hoàng Đế.

Chỉ có mình Thái Hậu đắc ý bỏ qua, thậm chí đêm nay còn định ngang nhiên tổ chức yến tiệc.

Thời gian này ta dần dần trở thành người tâm phúc của Thái Hậu, ngay cả những bí mật của bà ta cũng từ từ bị ta kéo tơ lột kén vén màn.

Khi ta cầm chứng cứ tới tìm Thuần cô cô, yến tiệc sắp bắt đầu, bà ấy lại đỏ mắt.

"Hóa ra bà ta phát rồ đến mức này, vì để có con dựa vào mà cố ý dùng bột hạnh nhân đắng trừ khử Linh phi nương nương."

"Nhưng bà ta vốn là nha hoàn theo Linh phi xuất giá cơ mà!"

"Không chỉ thế." Ta thì thầm. "Năm đó mẹ ta đi theo bên người Thái Hậu, sợ là biết rõ mấy chuyện này. Thái Hậu lo bại lộ nên mới tùy tiện kiếm cớ để xử tử mẹ ta."

"Thời gian qua con vất vả rồi."

Thuần cô cô cất chứng cứ vào trong ngực áo, hiền từ vuốt mặt ta.

"Cô cô đã gần đất xa trời, không thể để liên lụy đến con được."



Thuần cô cô nhận lệnh Hoàng Đế đến khuyên nhủ Thái Hậu kết thúc bữa tiệc đang linh đình.

Không biết câu nói nào của Thuần cô cô đụng chạm tới Thái Hậu mà một người luôn luôn cẩn thận như bà ấy lại bị bắt thóp, giam vào Bộ Hình.

Lúc Hoàng Đế chạy đến thì máu đang chảy dọc theo cơ thể của Thuần cô cô.

Mái tóc đen dày của bà ấy bị người ta giật hết ra, kim bạc thế chỗ cắm vào những lỗ chân lông đẫm máu.

Hoàng Đế rất thất vọng, sai người thả Thuần cô cô xuống.

"Thái Hậu, người quá hoang đường rồi!"

Trên yến tiệc Thái Hậu nghe lời ta uống mấy chén rượu, bây giờ men say đã ngấm làm cơn đau đầu tăng thêm, khiến bà ta phát điên.

"Lệ Nhi, Lệ Nhi ngoan của ta." Bà ta vô lễ ôm lấy eo Hoàng Đế. "Chỉ là một bà vú ti tiện thôi, đáng để con tức giận thế này với ta ư!"

Trong nháy mắt Hoàng Đế như không quen biết Thái Hậu, đẩy mạnh bà ta ra.

"Nếu nói thân phận thì, Thái Hậu, ngươi có từng nghĩ bản thân mình và Thuần cô cô khác gì nhau chưa?!"

Thái Hậu ngẩng đầu không dám tin vào tai mình.

"Khác gì nhau? Ta là Thái Hậu tôn quý, ta là nữ nhân cao quý nhất!"

"Ta hao tâm tốn sức mãi mới cướp được ngươi từ chỗ Linh phi, vậy mà ngươi lại đánh đồng ta với ả ti tiện này!"

Hoàng Đế lảo đảo lùi về sau một bước.

Ta lặng lẽ chui vào góc tối, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào gáy Thái Hậu.

Xem ra lần mát xa cuối cùng sáng nay đã khiến cây kim trong cơ thể bà ta đâm thật sâu vào vị trí ta mong muốn.

Bà ta đã không thể phân rõ suy nghĩ trong đầu và lời nói ra khỏi miệng nữa rồi.

Thuần cô cô lên tiếng:

"Bệ hạ! Cái chết của Linh phi nương nương có khuất tất!"

Xấp chứng cứ ta tìm được xác nhận năm đó Thái Hậu tư thông với thái y, tự mình cho quá liều bột hạnh nhân đắng vào đồ ăn của Linh phi sắp lâm bồn, dẫn đến bà ấy khó sinh mà chết được dâng lên cho Hoàng Đế.

Ngón tay Hoàng Đế run rẩy, hắn cầm chứng cứ mà khóe mắt như rỉ máu.

"Khi mẫu phi chết, ngươi ở bên làm bạn. Ngươi nhìn bà ấy chảy máu thất khiếu rồi vẫn gắng phó thác trẫm cho ngươi mà không sợ bị trời phạt à!"

Thái Hậu cười to: "Hậu cung tàn khốc. Ta chỉ là một quý nhân đi lên từ nữ tỳ mà thôi, ai cũng có thể ức hiếp chà đạp ta, lão già Tiên Đế không cho phép ta sinh con của chính mình. Vậy thì ta phải đoạt lấy ngươi."

"Linh phi không chết thì sao ngươi có thể trở thành con của ta được!"

"Mẹ quý nhờ con, ha ha ha, mẹ quý nhờ con!"

Hoàng Đế bất lực phất phất tay với người hầu.

"Khó trách ngươi hoàn toàn không để ý ngày giỗ của mẫu phi ta."

Màn đêm buông xuống, Thái Hậu bị bí mật nhốt vào lãnh cung.

Mà người duy nhất ở bên cạnh bà ta hiện tại...

Chính là ta.

Rốt cục giờ có thể tính sổ ân oán giữa hai ta cho rõ ràng rồi.

11.

Do không bị hạn chế ra vào lãnh cung, ta xin được cầu kiến Hoàng Đế, ban đầu hắn không muốn gặp ta nhưng khi ta nói ta có thể giúp hắn quyết định kết cục của Thái Hậu, hắn đồng ý.

Trông Hoàng Đế tiều tụy đi nhiều.

"Bệ Hạ, tuy Thái Hậu nương nương lòng dạ độc ác nhưng cũng có ơn dưỡng dục ngài nhiều năm. Bây giờ tội ác tày trời của bà ta vỡ lở, ngài tuyệt đối không thể công khai làm tổn hại thanh danh của hoàng thất."

"Triều đình chúng ta đặt chữ hiếu lên đầu, cũng chưa từng có tiền lệ ban chết cho Thái Hậu."

Ta quỳ trên mặt đất tha thiết nói với giọng thành khẩn.

"Bấy lâu nay hầu hạ bên Thái Hậu, nô tỳ thấy rõ tấm lòng hiếu thảo của Bệ Hạ nên cả gan suy đoán lúc này chắc Bệ Hạ đau khổ dằn vặt lắm."

"Nô tỳ có một cách có thể giúp Bệ Hạ thoát tình cảnh tiến không được lùi không xong này."

Hoàng Đế khẽ gật: "Nói nghe xem nào."

"Bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu kéo dài đã nhiều năm, bây giờ còn chuyển biến xấu đến mức chảy máu thất khiếu. Thái y bó tay hết cách, ngay cả phương pháp châm cứu của nô tỳ cũng không hiệu quả là bao."

"Nô tỳ thấy thay vì để Thái Hậu ngày đêm chịu bệnh tật hành hạ thì chi bằng chấm dứt cơn đau này đi. Như thế cũng coi như giải phóng nỗi hận trong lòng Bệ Hạ."

"Nô tỳ ra tay rất chuẩn, cam đoan người đời chỉ biết Thái Hậu nương nương chết vì bệnh tật lâu ngày."

Hoàng Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, như không muốn nói chuyện thêm với ta.

"Vậy thì xử lý theo lời ngươi nói đi."

Trước khi ta ra khỏi điện, hắn gọi ta lại.

"Trong thời gian ở bên Thái Hậu, ngươi bộc lộ kỹ thuật mát xa và châm cứu trác tuyệt. Sau khi xong việc, ngươi đến Thái y viện nhận một chức vị đi."

Ta trưng ra vẻ mặt vui mừng, dập đầu tạ ơn.

Ba ngày sau, Thái Hậu từ trần.

Bà ta chảy máu thất khiếu, đau đớn đến vặn vẹo cả ngũ quan trên mặt.

Ta quỳ gối bẩm báo tin dữ trước long điện, Hoàng Đế sai thái giám truyền lời…

Chôn luôn đi.

Làm mẹ con một hồi, từ khi bắt đầu đã chỉ là trò đùa vậy thì cũng không cần gặp mặt lần cuối.

Còn ta, sau vài năm chìm nổi trong cung rốt cục đã thoát khỏi thân phận cung nữ mà kiếm được một chức quan. Ta đến Thái y viện nhậm chức, vậy mà lại được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

Nguyên nhân là vì mấy năm nay nếu không có ta xoa dịu căn bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu thì không biết dưới cơn thịnh nộ bà ta sẽ xử tử bao nhiêu thái y ‘vô dụng’.

Một vị thái y kinh ngạc chỉ vào mô hình người ta mang theo mình.

"Cái mô hình tập châm cứu này trông thật quá đi!"

Phía sau ta, hai cung nữ đang khiêng một mô hình người bọc vải trắng toàn thân, được ghi chú rõ ràng tỉ mỉ tên từng huyệt vị.

Ta cười cười: "Chẩn đoán điều trị cho các vị quý nhân thì nói chung là phải cẩn thận chút."

Sao có thể không như thật được đây?

Bởi vì bên trong giấu người thật cơ mà.

12.

Thời gian ở Thái y viện lặng lẽ trôi qua.

Các đồ đệ ta dạy dỗ đều đang không ngừng trưởng thành, dần dần đã có thể tự mình đảm đương trọng trách chữa bệnh cứu người.

"Sư phụ, sư phụ." Đồ đệ nhỏ nhất chỉ vào chỗ mốc trên mô hình người của ta "Lâu quá chưa thay nè, mô hình của người mục nát cả rồi."

Ta lại gần khẽ vuốt, mô hình toả ra mùi hôi thối nồng nặc.

Ta không nhịn nổi mà bật cười.

Thái Hậu nương nương thích xinh đẹp nhất. Nếu bà ta biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thì cũng không thể nào tức đến khó thở mắng ta là thứ vô dụng ti tiện được nhỉ, dẫu sao đã bị ta cắt lưỡi từ lâu rồi mà.

Lúc trước Hoàng Đế cho phép ta xử lý Thái Hậu, bà ta liều chết phản kháng trong lãnh cung.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được!" Thái Hậu ra sức đẩy ta, nhưng lại càng khiến mình ộc nhiều máu hơn.

"Lệ Nhi và ta sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, sao nỡ đối xử với ta như thế!"

"Nhất định là tại ngươi, thứ ti tiện..."

Tiếng hét thảm còn chưa kịp phát ra đã bị ta tóm gáy.

Thái Hậu suy nhược rốt cuộc không giãy thoát khỏi lòng bàn tay ta được rồi.

"Thái Hậu nương nương, ngài nói cũng không sai."

"Toàn bộ mọi chuyện đều là tại ta."

"Thế nhưng hình như ngài còn chưa phát hiện sau cổ mình có một vết xước rất nhỏ đúng không."

"Đó là vì lần đầu tiên châm cứu cho ngài ta đã ghim một cây kim bạc vào trong. Mỗi lần ta mát xa, lúc ngài đang cảm thấy thoải mái dễ chịu, cũng là lúc ta đẩy cây kim sâu hơn vào trong đầu ngài."

Bà ta ngơ ngác nhìn ta, sau đó lập tức giãy giụa.

Hai hàng máu tươi chậm rãi chảy xuôi từ khoé mắt, trông giống nữ quỷ đến từ Địa Ngục.

"Vân Sơ! Con nô tỳ ti tiện! Ai Gia đâu có bạc đãi ngươi!"

Ta nhấc ngửa đầu bà ta lên khỏi mặt đất, ép bà ta nhìn mình: "Nhưng ngươi quên à! Mẹ ta theo hầu ngươi hơn mười năm, thế mà lại bị ngươi ghim kim sát hại."

"Thái Hậu nương nương, lúc ấy đáng lẽ ngươi nên để đám chó săn của mình tiếp tục tìm ta cho bằng được."

"À mà, ta quên ngươi chưa từng học hành, đương nhiên không hiểu đạo lý diệt cỏ tận gốc này rồi."

Vẻ mặt Thái Hậu đầy phẫn nộ, cơn đau như búa bổ làm đình trệ tất cả hoạt động tư duy của bà ta.

Nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà nghĩ về ý tứ trong lời nói của ta, càng nghĩ máu tươi càng túa ra liên tục không ngừng. Bà ta kêu thảm thiết.

"Ngươi, vậy mà thật đúng là con gái của ả ti tiện kia!"

Xoẹt!

Ta giơ tay chém, cái lưỡi của bà ta bay lên giữa không trung, máu phụt ra.

Bà ta hết sủa được nữa rồi.

Ta lại dùng phương pháp châm cứu đặc biệt khiến bà ta không thể nhúc nhích nhưng vẫn cảm nhận được bằng năm giác quan.

Ta muốn sau khi bà ta trở thành ‘ống đựng kim’ phải cảm nhận được rõ ràng tất cả sự đau đớn tuyệt vọng, giống như những người từng bị bà ta tàn nhẫn sát hại theo cách này vậy.

Việc bảo tồn ‘ống đựng kim’ vốn chẳng dễ dàng, ba năm đã là thời gian tối đa ta có thể kéo dài.

Ngay đêm qua, Thái Hậu đã trút hơi thở cuối cùng trong ‘ống đựng kim’.

Nhưng, ta đã đạt được thứ ta muốn.

"Nát rồi thì vứt đi thôi."

Ta cầm một chồng sơ đồ huyệt vị trong tay, khẽ nói với đồ đệ:

"Các ngươi đều đã thành tài cả rồi, về sau không cần để thứ này xuất hiện nữa."

13.

Ta từ quan rời khỏi Thái y viện.

Hơn một tháng sau, người cha liệt nhiều năm của ta lại có thể đứng lên.

Giữa mày ông ấy chất chứa đầy vẻ lo lắng.

"Ta hiểu rõ phương pháp châm cứu mẹ con truyền cho con, chắc chắn không có khả năng cải tử hồi sinh thế này."

Ta nói cho cha đây là bí quyết ta khổ luyện thành tài nhiều năm trong cung.

Ta không nói thật hết.

Thứ thúc đẩy y thuật của ta đột phá là ‘ống đựng kim’ chế trên cơ thể Thái Hậu kia.

Ta phục chế tình trạng bệnh của cha lên người bà ta, cốt là để luyện tập phương án điều trị cho cha.

Bà ta chịu hơn ngàn lần ghim kim rồi cũng hết chịu nổi.

Lúc bà ta hấp hối chút hơi tàn, ta cởi từng lớp băng vải quấn quanh người bà ta, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt ấy.

"Thái Hậu nương nương, ngươi nói xem trước khi chết, phải chăng mẹ ta còn chịu đau đớn hơn ngươi nhiều."

Tiếng rên rỉ thều thào vang lên từ trong cổ họng bà ta.

Đáng tiếc ta không thể chính tai nghe thấy bà ta sám hối ân hận.

Nhưng cũng không cần lắm.

Hơi thở của Thái Hậu dần ngừng hẳn.

Ta lấy cây kim ẩn núp mấy năm trời trong cơ thể bà ta ra, bẻ gãy rồi đặt trên thi thể.

Cái kim bạc này sẽ theo thi thể của bà ta bị vùi lấp thật sâu dưới đất đen.

Không ai tưởng nhớ, không ai cúng bái.

Về sau ta đưa cha đi xa khỏi kinh thành, du sơn ngoạn thủy ngắm nước non tươi đẹp.

Tình cờ gặp sư thúc Thanh Phong, sư thúc hỏi ta chiếc kim bạc năm đó đâu rồi.

"Không khoan nhượng, giết người trong vô hình."

"Cha mẹ dạy con cách cứu người, con lại dùng chúng để hại người."

"Con phải đi khắp thế gian hành nghề y cứu người suốt cả phần đời còn lại để chuộc tội lỗi của mình."

Mẹ ta nói đúng, châm cứu không tử tế thì sẽ hại chết người.

(HẾT)