Cô gái này, thật sự là ai mà lại khiến Vũ Phong anh để tâm đến thế...!
Cô ta không giống với những cô gái kia. Ba lần gặp gỡ, nhưng đều khiến anh ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nhưng đấy không phải tất cả, vì khi chỉ cần nhìn thấy cô, trong lòng anh liền gợi lên một khoảng không vô hình, trống rỗng như thiếu vắng một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Còn đối với cô, anh chắc chắn không thể giống với người bình thường được. Bởi khuôn mặt, cử chỉ đến tính cách đều rất giống bác sĩ An.
Cả hai đều cùng có những suy nghĩ, đều có mối nghi ngoặc về nhau. Nhưng tuyệt nhiên, chẳng ai lại trả lời cho câu hỏi của đối phương.
Có lẽ anh hiện tại, còn chẳng biết mình là ai...
Anh có thật sự là "Vũ Tổng" hay không, chính anh cũng chẳng rõ...
Tai nạn máy bay ba năm trước đã khiến não bộ anh tổn thương rất nhiều. Anh không thể nhớ sự việc gì những năm trước đó, chỉ có thể nhớ được những ký ức trước ngày người cha của anh qua đời...
Và cũng kể từ đó, sau ba năm, trí nhớ của anh vẫn chẳng thể hồi phục dù cho anh đã thử rất nhiều cách điều trị.
Nhưng ở cô gái này có điều gì đó, khiến Vũ Tổng cảm thấy liên quan đến nhưng ký ức trước đây 3 năm, anh phải giữ cô ấy lại bên mình để điều tra thêm.
Trong cái bóng đêm mập mờ phản phất u khuất ấy, ánh mắt vẫn đan lấy nhau không rời.
Đáp lại cô bằng tiếng cười lạnh nhạt đến cực điểm, những ngón tay thon dài như ngọc bích mân mê đôi môi của cô. Khoé môi Vũ Tổng cong cong đầy tuấn mỹ, " Chúng ta hãy kết hôn đi"
"Anh nói gì ?" Đôi mắt cô trợn tròn nhìn anh như không tin vào tai mình.
"Kết hôn đi, trở thành người phụ nữ của tôi"
Câu nói thốt ra nhẹ nhàng, Cái ánh mắt trào phúng cùng lãnh đạm bình tĩnh kia cùng thần sắc vô cùng bình thản kia khiến cô cảm thấy vừa chán ghét nhưng cũng lại có chút...rung động.
Rung động không phải bởi câu nói, mà bởi câu nói chợt gợi nhớ về quá khứ, những ký ức của cô và giáo sư An. Nhưng cô lại chán ghét bản thân vì đã rung động thêm một lần nữa...chán ghét vì người đàn ông trước mặt đây tại sao không phải là anh ấy...
Nước mắt Mạn Mạn lập tức rơi xuống tựa hồ như sương sa.
Nếu người đàn ông này phải chăng là Bác sĩ An, thì tốt biết mấy...
Anh nhìn cô có chút ngạc nhiên. Phong thái mạnh mẽ, quật cường khi nãy đã đi đâu. Câu nói này, nếu so với hoàn cảnh đối thoại hiện tại thì nó lại pha hàm ý giễu cợt hơn thật lòng. Nhưng không lẽ chỉ vì một câu nói, mà cô lại dễ dàng rơi lệ như thế...?
Nhưng so hơn thế, khi nhìn thấy cô khóc, trái tim anh như thắt lại, bỗng dưng đau đến nao lòng...
Đôi bàn tay muốn lau đi những giọt lệ kia, nhưng bàn tay lại chẳng thể nghe theo lý trí.
Đường đường là một chủ tịch của một tập đoàn lớn như thế, từng đối mặt với nhưng hợp đồng mang hàng chục con số, chưa từng phút giây nào nao lòng. Ấy vậy mà đứng trước người con gái này, anh lại không thể làm được gì...
Trong không gian man mác lạnh lẽo bị thương này, chiếc cửa lại một lần nữa mở ra.
Cô cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy ngũ quan sâu sắc, hàng mi dày, làn da mịn đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải mặc cảm. Những tia sáng từ ánh đèn mập mờ bên ngoài hắt vào chiếc áo blouse màu trắng, không khó để nhận ra đó chính là Vũ Quân.
Cô liền chớp lấy thời cơ, hất chiếc tay đang nâng cằm của mình rồi bình tĩnh cuối đầu chào :" Xin phép Vũ Tổng, tôi có việc nên đi trước"