Sau khi Mạn Mạn rời đi, Vũ Quân đóng cánh cửa lại, trong phòng giờ đây lại trở về dáng vẻ lạnh lẽo ban đầu của nó. Vũ Tổng đi đến ngồi xuống chiếc sô pha cầm chiếc cốc cà phê đã được pha sẵn, " Uống cà phê chứ ?"
" Tại sao cô ấy lại khóc ?" Vũ Quân không mảy may câu hỏi của anh, đôi lông lạnh lùng mày chau lại.
" Ý cậu nói là bác sĩ Mạn ?" Anh chậm rãi hỏi, ánh mắt có chút ý vị xem thường.
" Anh đã làm gì cô ấy ?!" Vũ Quân giận dữ quát lớn, giọng điệu của anh đã thay đổi từ lạnh lùng sang hoàn toàn mất kiên nhân.
So với sự kích động của Vũ Quân, anh chỉ nhàn nhã bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê ở trên bàn : " Chỉ là, cùng nhau thương lượng một số chuyện"
Vũ Quân nắm chặt lòng bàn tay lại nhìn anh, ánh mắt phản phất niềm căm hờn mãnh liệt.
Anh liếc nhìn một cái, khoé môi nhếch lên hỏi: " Vậy cậu đến đây có việc gì ?"
" Không...không có gì" Vũ Quân ngượng ngùng đáp lại, ánh mắt tránh né.
Anh nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Vũ Quân, chợt cảm thấy có chút thú vị, " Vì cô ấy ư ?"
" Không phải..." Vũ Quân lãng tránh, quay người về phía cánh cửa định rời đi.
" À, sắp đến sinh nhật của Nhã Tịnh rồi, cậu cũng mới về nước chắc con bé cũng sẽ nhớ cậu lắm. Cậu sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của nó chứ ?" Anh chống cằm, đôi mắt cao ngạo nhìn những cử chỉ của Vũ Quân như đã đoán được hết những hành động ấy.
Vũ Quân liếc nhìn, để lộ một góc cạnh của khuôn mặt sắc lạnh đến u ám, nghiêm nghị nói : " Quan hệ của chúng ta vẫn chưa đủ để cùng nhau tán gẫu nên tôi xin phép đi trước. À mà còn về bác sĩ Mạn, nếu anh có suy nghĩ gì khác thì xin hãy dừng lại. Anh biết mà, anh và cô ấy đều không cùng một thế giới...."
Tiếng cửa phòng khép lại, giờ đây chỉ còn anh và bốn bức tường vây quanh.
Không cùng thế giới ư....Vũ Quân nói đúng.
Anh biết điều đó, biết rõ là đằng khác. Nhưng điều gì ở cô ấy cứ luôn thu hút khiến anh không ngừng nghĩ về người con gái ấy. Có lẽ cô ấy là mảnh ghép mấu chốt và quan trọng để đi tìm những ký ức cách đây ba năm.
Còn về Mạn Mạn, sau khi cô thoát khỏi căn phòng ấy...thì lại phát hiện mình lạc đường nữa rồi!
Cô không nhớ được đường quay trở về phòng cấp cứu, cũng chẳng hiểu tại sao khi nãy mình có thể lên được phòng của Vũ Tổng mà không cần hướng dẫn.
Cô chưa từng ghét bản thân mình hiện tại hơn bất kì thứ gì thứ gì trên đời này. Sao lại dễ khóc đến thế, sao lại yếu đuối đến thế, giờ đến cả một con đường cũng chẳng thể nhớ được...
Bỗng có một tiếng chân bước vội từ đằng sau, bóng dáng cao cao, trên người còn khoác lên mình chiếc áo blouse thì không thể nhầm lẫn được, là Vũ Quân!
Huyết dịch đóng băng cả người Mạn Mạn rốt cuộc cũng khôi phục chảy xuôi, cả người mệt lả, ánh mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản cũng mang theo một tia cảm kích, " May quá vì gặp được bác sĩ Vũ Phong ở đây"
" Sao cô lại ở đây ?" Vũ Phong trưng ra bộ mặt ngạc nhiên hỏi.
Cô có chút ngại ngùng mà cười gượng, " Tôi...quên mất được đến phòng cấp cứu rồi.."
Vũ Quân lắc đầu mỉm cười, " Cô đúng là...hết chỗ nói"
Cô vội đi đến bên Vũ Quân: " Cũng may có bác sĩ ở đây, không thôi thì không biết đến khi nào tôi mới có thể tan làm..."
" Nhưng làm sao khi nãy cô lại có thể đi đến tận đây vậy ?"
" Nếu tôi biết thì bây giờ cũng chẳng lạc đường rồi " Cô nhún vai bĩu môi đáp.
" Vậy nếu khi không có tôi thì cô sẽ như thế nào đây ?"
" Nhưng anh sẽ tìm tôi mà...đúng chứ?"
Nụ cười trong trẻo đơn thuần của cô, lại lấp lánh như ánh trăng bầu trời đêm...
Nhưng điều kì lạ là, con người luôn sống ở đáy lòng đất, nhưng lại luôn ngước lên bầu đêm sao kia.
Trong giây phút ấy, anh chỉ muốn có thể bảo vệ đường ánh trăng ấy. Bởi những ngôi sao thì rất nhiều, nhưng mặt trăng thì chỉ có một...