Ở căn phòng, đối diện với bức tường tráng lệ, người đàn ông mặc một bộ âu phục xa hoa đắt tiền được chế tác riêng, mặt mũi thâm thúy tuấn dật, khí độ bất phàm. Nhưng lại mang một sát khí lạnh lẽo đến u ám...
Trong không khí, thoang thoảng mùi rượu vang pha một chút vị tanh nồng của máu. Khuôn mặt người đàn ông cùng bóng đêm hòa làm một thể, quanh thân lệ khí mất khống chế bắt đầu tàn phá, giống như một giây kế tiếp sẽ đem người xoắn nát, cắn nuốt không còn sót cả xương khiến ai cũng chẳng dám động vào.
Bỗng chiếc cửa mở ra một cách vội vã không báo trước. Mạn Mạn hồng hộc xông vào, mang theo dáng vẻ của một bác sĩ tầm thường nhưng khí chiến nghi ngút trời, dường như không điều gì có thể ngăn cản cô ngay lúc này.
Trên ghế sa lon, ánh mắt u ám không rõ của người đàn ông liếc về hướng cửa mở.
Thấy cô, Vũ Tổng thần sắc lạnh lùng không chuyển biến, nhếch môi : " Dám đến đây một mình thêm một lần nữa à...?"
Nghe xong, cô mới nhớ lại nụ hôn khi nãy, lòng chợt có chút gợn sóng. Nhưng cũng không vì thế mà mất đi cái nhiệt chí trong người, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc nhấn mạnh từng từ: " Tôi đến đây muốn thương lượng với anh một chút chuyện"
Lúc đó, trong góc tối cái kẻ quanh thân tràn đầy khí tức điên cuồng tàn phá, lại giống như dã thú được vuốt lông, bỗng nhiên yên tĩnh lại. Ánh mắt ánh lên vẻ tò mò, anh chỉ nhẹ nhàng nhún vai : " Được, cô cứ nói "
Vũ Tổng tính tình quỷ quyệt khó lường, thấy anh bỗng dưng lại chịu hợp tác đến thế, Mạn Mạn cô không dám xem thường.
Cô đứng tại chỗ, bước chân giống như mọc rể, hòa hoãn một chút tâm tình, sau đó khẽ hít một hơi lấy dũng khí mà nói : " Về việc cấm vào phòng phẫu thuật....xin anh hãy gỡ bỏ lệnh!"
" Không được" Vũ Tổng liền đáp, thần sắc toả sát khí lạnh lùng.
Chỉ với hai chữ, nhưng lại mang một uy lực chết người!
Đối diện với khuôn mặt cùng tướng mạo của người đàn ông đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, anh ta là người đàn ông nhìn đều động tâm, nhưng bản tính tàn bạo của người đàn ông này có bao nhiêu người biết.
" Nhưng có rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị..." Mạn Mạn dè dặt len lén mắt liếc nhìn anh ta, chỉ tiếc hoàn toàn không nhìn ra trong cặp mắt tối om om kia rốt cuộc là có tâm tình như thế nào.
Vũ Tổng giống như nghe được cái trò cười gì, nhếch mép cười lạnh: " Vậy cô định lấy gì để thương lượng với tôi ?"
Đôi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi lông mày khẽ nhếch lên đầy khiêu khích: " Tôi là một người làm ăn, không thể nào để mình phải lỗ"
Mặc dù chỉ mang dáng vẻ của Bác Sĩ An, nhưng sự sợ hãi sâu tận xương tủy đối với người đàn ông này vẫn không có cách nào thay đổi.
Vũ Tổng quyền thế ngút trời, bóp chết cô còn dễ hơn so với bóp chết một con kiến, thứ mà anh ta đã muốn muốn, tuyệt đối không có gì là không thể chiếm được. Vậy anh ta còn muốn điều gì ở cô..?
Mạn Mạn hít sâu một hơi, sợ hãi trong thân thể đối với người đàn ông kia.
Nhất định sẽ có biện pháp!
Mạn Mạn bấm lòng bàn tay làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, chậm rãi hướng phía người đàn ông, " Vậy anh muốn điều gì ở tôi...?"
Vũ Tổng bước đến trước mặt làm cô bất giác lùi về phía sau. Đối mặt với cô là đôi môi quyến rũ nhưng khiến cho cô sợ hãi đến ngay cả linh hồn đều run rẩy con ngươi.
Anh nâng cằm cô, hơi thở nóng bỏng thô nặng tùy thời khắc đều có thể tản ra tín hiệu nguy hiểm.
Mạn Mạn giống như nai con bị cắn, không dám làm một cử động nhỏ nào.
" Anh...anh định làm gì ?"
"Rốt cuộc, cô là ai ?"
Câu nói của anh, nhẹ nhàng như toả hàn băng. Mạn Mạn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt diễm lệ mệ ly của cô liền và vào ánh mắt của Vũ Tổng.
Con ngươi màu xám nhạt phủ thêm một tầng khói mù thật sâu, khiến người khác thật khó đoán anh đang nghĩ gì...
Đó cũng là một loại ánh mắt!
Lạnh băng, u ám, tựa hồ còn mang theo lạnh lẽo đầy ghê rợn, ánh nhìn sâu hút xoáy vào tâm người đối diện.
Cô lấy lại bình tĩnh khẽ liếc nhìn một cái, độ cong của khoé môi ngày càng sâu hơn, lộ ra một chút ý vị.
" Vậy, rốt cuộc...anh là ai ?"