Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 74:Thoát xác (2)




Bỗng có tiếng cất lên làm cô thoát khỏi những dòng suy nghĩ của mình. Vũ Hân bước từ bàn làm việc qua rồi ngồi xuống cạnh đối diện cô, mặt trông rất nghiêm trọng.

“ Bác sĩ Mạn, tôi có chuyện muốn bàn với cô...” Cậu chầm chậm nói.

“Có chuyện gì giám đốc cứ nói” cô bình tĩnh đáp.

“ Cô biết đấy, bệnh viện của chúng ta là một chi nhánh ở Trung Quốc nay và trụ sở chính, nơi Vũ Vân đang thực tập nằm ở Mỹ...”

Vũ Vân liền nói tiếp :” Đúng vậy. Ở trụ sở chính do tình trạng quá tải bệnh nhân nên đang rất thiếu nhân lực, đặc biệt là khoa Tim Mạch”

“ Tôi đã đề cử bác sĩ Mạn đây và đã được chấp thuận, và Vũ Vân về đây cũng là vì việc này...” Vũ Hân nhẹ nhàng giải thích.

“Vậy ý của giám đốc là tôi đang được chuyển đến trụ sở chính bên Mỹ để làm việc ư...?” Cô ngơ ngác, vẻ mặt vẫn chưa thể tiếp nhận được thông tin khá sốc này.

“Đúng vậy, nhưng chỉ là một thời gian ngắn trong vòng 3 tháng thôi nên cô cũng đừng lo...”

“ Tôi sẽ không đi” Cô không nghĩ ngợi mà nhanh chóng đáp ngay.

Vũ Vân liền khuyên giải :” Đây là một cơ hội rất hiếm, các bác sĩ khác đều mong muốn có được. Chị đã nghĩ chắc chứ?”

Cô khẽ gật đầu, “Chỉ là chị đã quen với nơi này rồi...”

“ Nhưng sao em lại thấy chị đang sợ?”

Cô chau mày khó hiểu,” Ý em là sao ?”

“Chị chỉ đang sợ bước ra khỏi vỏ bọc an toàn của chính mình, sợ phải hoà nhập với thế giới mới thêm một lần nữa mà thôi...đúng chứ ?”

Cô ngạc nhiên nhìn Vũ Vân, cô bé ngày nào đã lớn thật rồi.

“ Đúng vậy, em nói đúng” cô cười nhạt đáp.

Vũ Hân lúc này nắm lấy đôi bàn tay cô, lấy lời nhẹ mà khuyên lơn :” Tôi chỉ mong cô có thể sống là chính mình, thêm một lần nữa....”

Cô không đáp, lặng lẽ ngồi một hồi.

Thời gian vẫn cứ trôi trong im lặng. Đã một hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời nên Vũ Vân hỏi tiếp :” Vậy ý của chị như thế nào...?”

“Thì sao nữa...lệnh của cấp trên mà, phải đi thôi” Cô bĩu môi đáp.

Vũ Hân nghe xong liền mừng ra mặt, “ Vậy thì tốt quá, nhưng tôi cũng có một số điều dặn trước đối với cô”

“Chuyện gì ?”

Vẻ mặt của Vũ Hân bỗng trở nên nghiêm túc một cách lạ thường, dường như muốn thông báo điều gì đó rất quan trọng.

“Người ta thường nghĩ, so với một chi nhánh thì trụ sở chính mới là nơi dễ dàng thăng tiến. So với trụ sở chính, thì bệnh viện của chúng ta cũng chẳng thể so sánh được. Vì vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh đấu đá từ nội bộ. Dù ba tôi là một chủ tịch của cả một chi nhánh, nhưng cũng chẳng là gì với những cổ đông lớn ở đó, càng không thể so sánh với bộ não cốt yếu của trụ sở, tập đoàn Vũ Thị. Vì vậy tốt nhất có nên tránh xa những việc như thế này thì mới có thể tự tại sống yên ổn...”

“ Biết rồi, biết rồi. Dù gì cũng chỉ là ba tháng thôi mà ” Cô phẩy tay đáp. Cô không nghĩ là một bác sĩ nhỏ nhoi như mình sẽ gặp phải những chuyện thế này nên cũng chẳng mảy may để tâm lắm.

“ Vậy nếu không có gì xảy ra thì chị sẽ xuất ngoại vào tuần tới. Tất cả lịch trình em sẽ gửi qua mail cho chị” Vũ Vân đáp

“Được thôi, không thành vấn đề”

Cô định tán gẫu thêm một lúc nhưng nhìn xuống đồng hồ thì thấy đã đến giờ khám bệnh nên liền cáo lui.

Khi trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Vũ Hân mới quay sang nhìn em mình với vẻ mặt lo lắng.

“ Cô ấy sẽ không sao chứ...?”

“ Chỉ còn cách đấy là duy nhất, nếu không sẽ trễ mất. Đôi khi, muộn một lần là trễ cả đời...”

“ Nhưng đây có phải là thời điểm thích hợp để cô ấy biết mặt tối của bóng đêm này chứ...?”

“Em tin rằng chị ấy sẽ không bị biến chất trong vòng xoay của thế giới này”

“Chị mong rằng em sẽ đúng...”

“Chị à, phải mạnh mẽ lên! Lúc đấy mới có thể quản lý được cái bệnh viện này chứ! “ Vũ Vân quát lên.

Vũ Hân nhún vai, “ Dù gì chị cũng có muốn kế thừa đâu, nếu em thích cứ việc lấy...”

Vũ Vân liền xua tay, “ Không cần đâu, em thích của sống hiện tại của mình. Độc thân, tự do tự tại, không ghen tuông, không rơi lệ, không để ý, không tự mình đa tình, không sợ mất đi”