Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 73:Thoát xác




Cô bước vào phòng khám liền nở nụ cười thật niềm nở, “ Ngày mới tốt lành!”

Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên khiến cô cũng có chút hoang mang.

“ Có chuyện gì à?” Cô ngượng ngùng hỏi.

“ Đúng là người sắp thăng chức có khác, cuộc sống liền trở nên màu hồng” bác sĩ Ngô Hưng lắc đầu đáp, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mẫn Huyền ngồi bên cạnh liền chọc ghẹo :” Sao nhìn anh chẳng giống dáng vẻ người mới kết hôn gì cả vậy”

Bác sĩ Khải Vương thấy thế cũng hùa theo :” Vậy là bác sĩ Mẫn Huyền không biết rồi, đây mới chính là dáng vẻ của những cặp vợ chồng mới cưới đấy. Ban ngày thì đi làm, ban đêm còn phải làm trách nhiệm của một “ người chồng” cơ mà. Làm sao có thời gian nghỉ ngơi”

Mọi người nghe xong liền bật cười nhưng phải cố cười không thành tiếng. Ngô Hưng nghe xong liền bật dậy cốc đầu cậu một cái, “ nói hàm hồ gì vậy!”

Cô khẽ cười nhìn mọi người đang vui vẻ với nhau, mỗi ngày của cô đều bắt đầu bằng những câu chuyện nô đùa nho nhỏ như thế.

Cô cũng dần quen với việc nơi này không có anh. Cô tự hỏi nếu anh nghe được những câu chuyện này, chắc hẳn vẫn sẽ là ánh mắt vô cảm với khuôn mặt không biến sắc, chẳng có gì khiến anh bật cười như một đứa trẻ cả.

Nhưng nếu có thể, cô vẫn muốn anh có thể nghe những câu chuyện như thế này...

Nghĩ rồi cô lại cầm chiếc điện thoại lên và gõ gì đó. Chưa kịp bao lâu thì lại có tiếng mở cửa.

Thư kí Mặc đang đứng trước cửa, vẫn toát lên vẻ lịch lãm tri thức.

“Giám đốc muốn gặp cô, bác sĩ Mạn”

“Tôi...?” Cô hoang mang, tay tự chỉ vào mặt mình.

Vương Khải cười đáp : “Tiểu Hồng của chúng ta lại sắp được thăng chức rồi”

“Nhớ đãi mọi người một bữa thật hoành tráng nhé” Ngô Hưng vừa nói vừa ngáp.

Mặt cô vẫn giữ vẻ khó hiểu đi theo sau thư kí Mặc đến phòng của giám đốc.

Cô vừa mới lên bác sĩ chính chưa được bao lâu nên việc thăng chức là điều không thể. Nhưng có vẻ mọi người rất quả quyết về việc đó khiến cô càng hoang mang hơn.

Vừa nghĩ thì đã đến trước cửa phòng giám đốc, cô lịch sự gõ cửa đợi người bên trong trả lời thì liền mở cửa bước vào. Vũ Hân đang ngồi trên bàn làm việc, còn Vũ Vân đang ngồi bên chiếc sô pha được đặt ở giữa phòng.

“ Em về nước khi nào vậy? Sao không báo với chị ?” Cô không ngần ngại tiến đến ngồi cạnh tỏ vẻ mừng rỡ.

“ Cũng vừa mới xuống máy bay cách đây không lâu. Nhưng lâu ngày không gặp...trông chị già đi nhỉ” Vũ Vân giễu cợt đáp.

Cô nhéo nhẹ vào má Vũ Hân mà mắng yêu :” Dám nói kiểu đó trước mặt ân nhân của mình à. Mà dạo này cảm thấy cơ thể thế nào, có làm theo hướng dẫn của hộ lý không đấy, hay lại nhõng nhẽo không chịu uống thuốc ?”

Vũ Vân gạt tay cô ra, xoa xoa mặt mình, “ Biết rồi, lúc nào gặp chị thì chị không dặn điều này cũng dặn điều khác. Đấy là phiên bản Vũ Vân của ba năm trước rồi, còn bây giờ chị không cần phải lo”


Cô rời tay ra phía sau, vuốt ve mái tóc của Vũ Hân.

Thời gian quả trôi nhanh thật, đã ba năm rồi...

3 năm nay, đã có rất nhiều thứ đã thay đổi, đường sá, nhà cửa, phong cảnh,....kể cả con người.

Bác sĩ Ngô Hưng đã kết hôn với một y tá ở khoa Phụ Sản, cuộc sống tuy có chút bận rộn nhưng luôn vui vẻ. Vũ Hân đã dần tích luỹ được nhiều kinh nghiệm và trở thành giám đốc của bệnh viện, chỉ sau ba mình là chủ tịch, dù dưới một người nhưng trên hàng nghìn người. Thư kí Mặc thì vẫn là một thư kí, nhưng là thư kí của Vũ Hân, không phải là thư kí của chủ tịch nữa. Còn Vũ Vân sau khi hồi phục sức khỏe đã du học ở Mỹ, cũng tiếp nối chị mình mà trở thành một y tá.

Cô nhìn Vũ Vân, ước gì anh có thể thấy được bệnh nhân của mình đã trưởng thành và sống cuộc đời thật bình thường của người bình thường thì tốt biết mấy...

Ai cũng dần bước đến về phía trước, nhưng có vẻ chỉ có một mình cô vẫn luôn sống trong quá khứ, cố gắng níu giữ những kí ức dù đẹp, nhưng đau...