Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 75:chúc em một đời an nhiên...




Cơn ác mộng ấy lại đến một lần nữa.

Những bước chân vội vã, cái lắc đầu từ bác sĩ, âm thanh của những tiếng khóc, hình ảnh của một cô bé đứng trước giường bệnh...tất cả đều hiện về trong tâm trí cô, và được gọi tắt là “ác mộng”.

Giật mình tỉnh giấc trong đêm tối, chiếc gối đã đẫm mồ hôi từ lúc nào.

Màn đêm vẫn bao trùm lấy căn phòng, âm thanh “tik tak” cứ vang vọng.

Thế giới với cô giờ đây thật tĩnh mịch. Dường như cả thời gian cũng ngưng đọng lại.

Cảm giác thật trống trải, nỗi buồn cứ liên tục ập đến.. không quá sâu sắc, không quá tủi hờn. Chỉ có điều là đêm nào nó cũng đến, vậy thôi…

Hoá ra, cảm giác khó chịu nhất không phải là lúc đau đớn gào khóc...

Mà là lúc tâm trạng lửng lơ, không biết bản thân muốn gì, cần gì. Cũng không biết mình đã đánh mất thứ gì.

Chỉ thấy trong lòng có một khoảng trống đang ngày một lớn mà bản thân lại không biết gọi tên.

Chiếc đèn đường bên ngoài vẫn chưa kịp tắt. Cô từng tự hỏi tại sao đèn đường lại chủ yếu là màu ấm. Giờ cũng đã dần nhận ra, có lẽ nó đang sưởi ấm những người qua đường cô đơn...

Tiếng chuông điện thông báo từ điện thoại reo lên làm phá vỡ giông gian yên tĩnh ấy. Cô chầm chậm cầm lên xem, hoá ra lại đến ngày này...

Nghĩ rồi cô bấm gì đó trong điện thoại xong liền bước xuống giường mà vệ sinh cá nhân như vội đi đâu đó.

Ở một nơi không khí trời rất trong lành, nhưng lại phản phất mùi của nhang hương. Như một thói quen, cô cứ đi đến trước ngôi mộ của ba mẹ mình thì phát hiện một bóng dáng khá quen thuộc. Anh mặc một bộ đồ đen mà đứng trước ngôi mộ, nén hương cũng đã cháy sắp hết, dường như anh đã ở đó rất lâu rồi.

Nhưng trời chưa sáng tỏ, lại có người thăm mộ trước mình, cô tự hỏi người đó là ai rồi tiến gần để nhìn thấy rõ mặt.

Nghe thấy tiếng chân nên anh ta liền quay lại.

“Lăng Phong Sở ?”

Cô ngạc nhiên, mắt mở to nhìn anh, “ Anh làm gì ở đây...?”

Anh nhìn cô cũng khá bối rối,” Em cũng đến sớm nhỉ...”

Cô không đáp lại mà khẽ lướt qua anh rồi đặt bó hoa cúc trắng đã mua xuống bên cạnh mộ.

Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn cô.

“ Có vẻ năm nào anh cũng đến đây nhỉ....” Cô nhìn ngôi mộ, không có một vết bụi nào và cũng không sờn cũ đi.

“Ờ ừm, chỉ là....” Anh cố tìm lời giải thích.

“Sau này đừng làm như thế nữa...” Cô nhẹ nhàng quay sang nhìn anh đáp.

“Không phải anh muốn em cảm thấy gánh nặng đâu, đấy chỉ là anh tự nguyện thôi...”

“...”

“Nghe bảo rằng, em sắp đi công tác ở Mỹ...?”

“Đúng vậy, ngày mai sẽ đi...”

“Ở đấy, đừng lúc nào cũng vì nhân nhượng người khác mà làm ủy khuất bản thân. Trên thế giới này không có mấy người thật sự đáng để em khom lưng. Một thời gian dài khom lưng, sẽ chỉ làm cho người ta quen với dáng vẻ cúi đầu của em, coi em không quan trọng. Đừng vì những người không đáng mà đau lòng, cũng đừng vì những câu nói khó nghe mà rơi lệ... Có chuyện tốt có thể nói với anh, tâm tình không tốt cũng có thể nói với anh, nếu đều không thể, vậy thì một câu ngủ ngon cũng được rồi...”

“Vậy ý anh muốn nói là gì...?”

Anh thở dài một cái, rồi gói gọn lại bằng một câu : “ Ý anh là, anh vẫn vậy. Vẫn ở đây, sẽ kiên định, không thay đổi”

Thật ra, ý anh muốn nói rất nhiều. Nhưng điều bi ai đó chính là, anh không có quyền được đau khổ. Điều đau khổ đó chính là, anh lại chẳng thể làm bất cứ điều gì cho em.

Những lần trước đây đều là vội vàng rời đi, bây giờ mới có cơ hội để trịnh trong nói hai chữ “tạm biệt”.

Vì vậy anh muốn cố gắng thêm một chút. Nói thêm vào câu, vì đó có khả năng là câu cuối cùng. Ngắm thêm vài lần, vì đó có thể là ánh nhìn cuối cùng...

Có một loại đau thương, ngay cả khóc cũng không thể, chỉ có thể dùng ánh mắt để nhìn theo...

“Tạm biệt nhé...”

Ý anh là, anh đã lỡ đánh mất em rồi...

“Nếu hạnh phúc quá khó, vậy chúc em một đời an nhiên...”