Vũ Vân nhìn cô, đôi mắt dần ngấn lệ, từng giọt, từng giọt lăng dài trên đôi má.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ Vân, một cô bé luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn cất giấu mọi chuyện trong lòng mình, giờ đây lại khóc như một đứa trẻ trước mặt khiến cô có chút bối rối.
“ Sao...sao em lại khóc chứ ? “ Vũ Hân cuối xuống vẻ mặt rất lo lắng.
“ Không phải là em không muốn phẫu thuật...chỉ là em rất sợ...lỡ như mình không thể mở mắt sau khi phẫu thuật thì sao...” Vũ Vân không thể ngừng khóc được mà vừa khóc vừa đáp.
Vũ Hân ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ của mình, lệ cũng rưng rưng nơi khoé mi nhưng kìm lại, tự dặn lòng không được khóc. Cậu lấy tay xoa đầu em, “ Em đã làm rất tốt...hãy cố gắng thêm một chút nữa thôi...”
“ Nhưng em sợ...”
“ Đừng lo, chị sẽ luôn bên em...cho dù là ở đâu...” Cậu vuốt lấy chiếc lưng đang run rẩy kia mà an ủi.
Vũ Vân không đáp lại, chỉ ôm chặt lấy chị mình mà khóc.
Cô đứng bên cạnh, nhìn thấy bầu không này, cũng động lòng theo.
Đối với cương vị là một bác sĩ, dù tuổi nghề vẫn chưa so được với ai. Nhưng cô dần cảm nhận ra được một điều, thật ra cuộc sống này rất ngắn ngủi. Thế nhưng nếu ta chỉ chú trọng vào thời lượng của nó, thì sẽ chẳng còn ta nghĩa nữa.
Người sống có ý nghĩa nhất, không phải là người có được mọi thứ, mà là người biết trân trọng và cảm nhận sâu sắc những thứ mình có được.
Vũ Vân và Vũ Hân đang sở hữu những thứ quý giá nhất trong cuộc đời người : sự tự tin trên khuôn mặt, lòng tốt trong trái tim, dũng khí chảy trong máu và sự kiên cường khắc sâu trong sinh mệnh này.
Đúng vậy, chỉ khi chiến đấu thì mình mới có thể ngang tài ngang sức với thế giới này. Và mọi nỗ lực không sớm thì muộn, sẽ trở thành một thành trì vững mạnh bao bọc lấy ta...
Thế nên đừng từ bỏ giấc mộng của mình. Vì chỉ một lần từ bỏ, con người sẽ nảy sinh ra thói xấu dễ dàng từ bỏ, cho dù là điều nhỏ nhất. Và nếu khi giấc mộng không còn nữa, dù là có thể sống, nhưng sống không bằng chết.
Nghĩ rồi cô nhìn sang Vũ Hân, cô lại cảm thấy, thương Vũ Vân một thì lại thương Vũ Hân đến mười.
Dù rất muốn khóc nhưng cậu lại chẳng thể khóc trước mặt em mình được.
Đấy cũng là lẽ dĩ nhiên, nghĩ xem trên có già, dưới có trẻ, trước mắt là chông gai, sau lưng không một ai chống đỡ, thử hỏi xem cậu không cố gắng thì sẽ thành bộ dạng nào...
Có những lời nói, người nghe đau hơn người nói....
Có những giọt nước mắt, người thấy đau hơn người khóc....
Thế giới ngoài kia vốn dĩ không dễ dàng. Nếu nó dễ, hãy biết ơn người đã thay mình gánh vác cả thế giới, chỉ để lại cho ta một vườn hoa....
Vũ Hân đã rất vất vả rồi. Cậu luôn mạnh mẽ đối mặt với mọi chuyện, cho dù là việc tồi tệ nhất. Trái lại với cô, luôn cố gắng trốn tránh...
Vì cũng thật may, bên cạnh Vũ Hân còn có rất nhiều người thân gia đình, luôn cô vũ và động viên lẫn nhau. Còn cô thì lại không...
Cô khẽ nhìn ra cửa sổ, đợt tuyết đầu mùa đã rơi xuống trên mặt đất khô cằn này. Những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trên ô cửa kính. Chiếc lá cuối cùng kia cũng đã rơi từ khi nào, để lại một thân cây trơ trọi trước những cơn gió lạnh lùng lướt qua.
Nhưng cô lại chẳng thấy cô đơn một tí nào. Vì cô luôn tin rằng những vì sao luôn có thể cất tiếng nói, đá có thể nở hoa. Vượt qua những hàng rào gỗ của mùa hè nóng bức, vượt qua những cơn bão tuyết của mùa đông, thì mùa xuân lại đến, mang đến sự tươi mới và hy vọng. Và rồi cái cây cằn cỗi ấy cũng sẽ đâm chồi nảy lộc, sẽ điểm những màu xanh mơn mởn của những búp non từ cành lá, rồi lại bắt đầu một kiếp luân hồi của chính mình.