“ Vậy cứ quyết định như thế nhé. Mọi người hãy nghĩ ngơi một tí trước khi bước vào trận chiến sinh tử “ Trưởng khoa gấp lại cuốn bệnh án mà nói.
Lăng Phong Sở liền vươn vai một cái, nhìn lên đồng hồ thì thấy đã quá chiều, trưa cũng chưa kịp ăn gì cả và có vẻ tốt cũng chẳng được ăn nốt nên liền quay sang hỏi : “ Mọi người muốn ăn mì chứ ? “
“ Cũng được “ Trưởng khoa liền tán thành.
Chỉ còn anh vẫn ngồi chăm chú vào tập tài liệu mà có vẻ không quan tâm lắm đến xung quanh. Thấy thế cậu lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa : “ Anh muốn ăn mì chứ ?”
Anh ngừng đọc rồi ngước lên, định đáp lại nhưng điện thoại liền reo lên. Anh nhìn vào điện thoại rồi đứng lên vừa đi vừa đáp lại : “ Tôi không sao, mọi người cứ ăn “
Anh đến một góc hành lang vắng gần văn phòng, nhìn điện thoại có chút lưỡng lự nhưng cũng rồi bắt máy, đầu dây là giọng của một người phụ nữ, trông có vẻ tuổi đã tứ tuần nhưng chất giọng lại rất thanh sang.
\- Mẹ...
\- Anh cũng biết gọi tôi là mẹ à ?
\- Con chuẩn bị có ca phẫu thuật, nên có chuyện gì mẹ hãy nói nhanh.
\- Có con làm bác sĩ để làm gì, bây giờ đến cả một tí thời gian nói chuyện với mẹ cũng không có.
Anh định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi mà lảng sang điều khác :
\- Có chuyện gì sao, mẹ ?
\- Tuần sau hãy đặt ngay vé máy bay về nước. Dỗ bố sắp đến rồi, con là con trai trưởng, tuyệt đối không thể vắng mặt!
Dường như anh cũng đã đoán trước được điều này nên liền đáp lại mà không chần chừ :
\- Công việc của con vừa ổn định với lại cũng có chút bận, có lẽ sẽ không về được...
\- Không lẽ con thực sự muốn phát triển sự nghiệp ở đấy à ? Công việc mẹ sắp xếp cho cô ở đây, lương không đủ tốt ư? Hay tại do bị cô gái mối tình đầu kia làm mờ mắt rồi ? Mẹ đã bảo rồi, chỉ có gia đình mới...
\- Mẹ...! Không liên quan gì đến cô ấy cả...
Anh không kìm được mà quát lên, như một quả bóng bị bơm đầy hơi, đến một lúc nhất định sẽ nổi.
Bên đầu dây im lặng một hồi nhưng rồi lại nói :
\- Mẹ không quan tâm là có liên quan hay không, tuần sau hãy đặt vé máy bay rồi về đi.
\- Con đã bảo là con không về mà! Năm xưa mẹ không muốn con theo Thiên Văn học, con liền chuyển sang ngành y. Từ bé đến lớn mọi việc mẹ muốn, con đều nghe theo. Giờ lại muốn con làm gì nữa ? Cái công việc đó của mẹ dù chức có cái đến đâu, tiền bao nhiêu con cũng chẳng quan tâm. Hiện tại con đang sống rất tốt, cảm ơn mẹ đã gọi điện hỏi thăm.
Đầu bên kia lại một lần nữa im lặng. Anh cũng chẳng cúp máy nhưng cũng chẳng nói gì thêm, dường như cả hai đều muốn cho nhau thời gian để giữ lại bình tĩnh.
Một lúc sau, bên đầu dây chợt phát ra tiếng :
\- Con cũng không còn bé gì nữa, không thể chối bời mãi được. Vậy thì cũng nên đối diện với thực tại, đừng tìm cách trốn tránh trách nhiệm nữa. Nếu chỉ làm những việc mình thích thì ai sẽ làm những việc mình không thích đây?
Anh lặng yên không đáp. Đôi mắt từ tức giận chuyển sang đăm chiêu. Có vẻ như mẹ nói đúng, dù có trốn tránh bao nhiêu, thì tức khắc nó cũng sẽ tìm đến mà thôi. Vậy thì nhân cơ hội này, nên giải quyết cho ổn thỏa.
Nghĩ rồi anh hạ giọng đáp :
\- Con sẽ sắp xếp thời gian. Đến giờ vào phẫu thuật rồi nên con cúp máy đây.
Nói rồi anh liền cúp máy, thở dài một cái rồi định rời đi thì nhìn thấy cô đang đứng đấy từ khi nào. Không biết cô đã nghe được những gì.
Anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi liền hỏi : “ Em đã nghe được những gì ?”
“ Những gì mà anh muốn tôi nghe” Cô đáp nhanh gọn.
Đó là câu trả lời dù không đáp ứng được câu hỏi nhưng nó lại đáp ứng đủ những gì anh muốn nghe.
Anh dựa vào tường, “ Ừm, như những gì em nghe. Có lẽ tuần sau tôi sẽ quay lại Mỹ một thời gian...”
“ Sớm vậy à....” cô lẩm bẩm trong miệng, mặt như suy tính điều gì đó.
“ Sao, có việc gì à?” anh quay sang hỏi.
Cô vội xua tay, “ Không...không có gì. Vậy khi nào anh về ?”
“ Có thể một tuần sau đó, nếu không có vấn đề gì xảy ra”
“ Vậy may quá...” cô thở phào nhẹ nhỏm.
“ Có chuyện gì quan trọng ư?” Anh chau mày nhìn cô khó hiểu.
“ Bí mật!” Cô tinh nghịch cười đáp.