Cô khẽ đẩy cửa bước vào, thấy Vũ Vân đang nằm trên giường, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành cây.
" Đừng bảo là em đang tưởng mình là Giôn \- Xi đấy nhé. Chị sẽ không làm cụ Bơ Men đâu " Cô cười khẩy bước đến bên giường kiểm tra.
" Hôm nay hai người lại đến nữa à " Vũ Vân cố gắng ngồi dậy nhưng vì bị vướng những cái dây của các thiết bị máy theo dõi bệnh nên có hơi vất vả.
Vũ Hân thấy thế như một thói quen, liền đi đến giúp đỡ em mình.
" Sao, chị không được chào đón ở đây à? "
Cô vừa kiểm tra vừa nhìn sang Vũ Vân. Chỉ mới vài ngày mà có vẻ em đã gầy đi nhiều rồi, đôi mắt mờ mờ ẩn ẩn hiện lên những quần thâm, chắc có lẽ em ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng đôi môi tái nhợt ấy vẫn nhanh nhảu đáp : " Chị hai thì tôi không nói, nhưng nhìn chị như cơm bữa thế này phát chán luôn rồi "
" Vậy thì hãy phẫu thuật thật thành công để đừng gặp mặt chị nữa " Cô ngồi xuống cạnh giường nói với giọng điệu thản nhiên.
Vũ Vân có chút sững lại vì câu nói nhưng rồi cũng phẩy tay, " Hầy, chị đừng đùa nữa. Phải có người hiến thì tôi...."
Vẻ mặt cô vẫn rất bình thản lắng nghe khiến cho cô ấy càng nhận ra dù cô không nói.
" Là thật chứ? " Vũ Vân nhìn cô với vẻ mặt hoang mang rồi ngước lên nhìn chị mình.
Vũ Hân gật đầu rồi nở nụ cười, " Đúng rồi, đã có người hiến tim "
Vũ Vân không đáp lại mà chỉ cuối gầm mặt xuống đất. Cô có thể hiểu được cảm xúc của em ấy hiện tại như thế nào, vui có, buồn có, lo sợ cũng có. Là một bác sĩ, những cảnh này cô chứng kiến qua cũng không ít.
" Em sẽ không phẫu thuật đâu..."
Vũ Vân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói.
Cả cô và người chị Vũ Hân đều ngạc nhiên nhìn nhau. Đáng lẽ em ấy phải nên vui mừng mới đúng, nhưng sự thật lại ngược lại hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng.
" Em...em nói gì vậy ? Chúng ta đã chờ rất lâu mới nhận được cơ mà...." Giọng nói của Vũ Hân có chút run run, cậu đặt tay lên vai của Vũ Hân rồi nhìn thẳng vào mắt của em ấy như muốn dò xét.
Vũ Vân né tránh ánh mắt của chị mình mà đáp lại một cách hững hờ : " Dù gì thì trước sau cũng phải chết, vậy kéo dài thời gian để làm gì ?"
Vũ Hân chỉ nhẹ nhàng trả lời : " Vậy em nghĩ xem, 1% là có khả năng hay hết hy vọng? "
Vũ Vân chau mày nhìn chị vớp cặp mắt khó hiểu. Thấy thế Vũ Hân liền tiếp lời : " Nếu nói là, "có đến tận 1%" thì là có khả năng. Còn nếu nói là, " chỉ có 1% " thì nó là hết hy vọng..."
" Vậy ý chị là gì? " Vũ Vân khoanh hai tay trước ngực mình rồi đáp, giọng điệu không mấy quan tâm.
Vũ Hân khẽ vuốt lên mái tóc của em mình, hành động rất dịu dàng chuẩn mực của một người y tá, " Ý chị là, khi em còn cơ hội thì phải thử thì mới có kết quả được. Để sau này, em sẽ làm một nữ anh hùng, có thể vượt mọi gian nan, không gì là không làm được. Sống như thế cho đến khi gặp được người em có thể nương tựa cả đời, khi ấy em sẽ làm một nàng công chúa nhỏ đến nắp chai cũng chẳng vặn ra "
" Sau này? Cuộc sống này chẳng có nhiều kì tích như chị nghĩ đâu. Lỡ như không may có sự cố xảy ra trên bàn mổ thì sao....? "
" Vậy nếu kì tích không chiếu cố em, vậy em phải đem bản thân trở thành kì tích" Cô bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người.