Giọng nói quen thuộc lại vang lên, Vũ Quân mặc một chiếc áo thun trắng với chiếc quần tây trông rất giản dị bước đến.
" Đây không phải là lỗi của anh ấy mà!" Nhã Tịnh cau mày nhìn Vũ Quân bình thản ngồi xuống.
Vũ Quân cười nhạt, "Đúng vậy, chúng ta đều không nghĩ đây là lỗi của anh ta, nhưng Vũ Thiên có nghĩ như thế...?"
Nhã Tịnh chỉ im lặng.
Đúng, Vũ Thiên chưa từng bao giờ thoát khỏi sự ân hận day dứt của mình. Cậu ấy biết rõ anh ấy đã thay đổi thế nào, từ một chàng trai rất ấm áp, giờ đây trên khuôn mặt chỉ luôn lạnh lẽo.
" Những vì sao đã hại chết cha anh ấy...?" Cô không hiểu Vũ Quân đang ám chỉ điều gì.
" Đúng vậy, đó là..."
" Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Cô cơ hồ cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông đang ôm lấy cô từ sau lưng. Quay người lại, Vũ Tổng đã đứng phía sau từ bao giờ, anh nhìn thấy cô vẫn còn mang chiếc giày cao gót liền nở một nụ cười ôn nhu nhưng câu nói lại có phần trách móc: " Mạn Mạn, vết thương tối hôm qua đã đỡ hơn chưa mà sao lại mang giày cao gót?"
Đúng là người đàn ông này không đóng phim thật tiếc. Nếu làm diễn viên, chắc anh đã giành được cả giải Oscar rồi. Nét mặt thay đổi rất linh hoạt, hồi này còn khinh bỉ cô ra mặt, giờ đây lại tươi cười như hễ chẳng có chuyện gì.
Cô cười nhẹ gật đầu, "Vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều rồi".
" Cậu bị thương à Mạn Mạn, có sao không?" Nhã Tịnh lo lắng nhìn quanh cơ thể cô.
Cô xua tay lắc đầu," Tớ không sao, chỉ là hôm qua do không quen mang giày cao gót nên chân mới sưng một tí thôi"
Vũ Quân thấy Vũ Tổng, nét mặt liền có chút trở nên lạnh nhạt, cô thấy thế liền hỏi:" Nãy anh định nói gì vậy?"
Vũ Quân liếc nhìn anh, rồi nở một nụ cười có phần quỷ dị, đưa tay lên miệng mình mà nháy mắt:" Suỵt! Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện vào lần gặp sau"
Dường như Vũ Quân đang cố tình kích động đến anh, cô cũng cảm thấy như thế. Nhưng với tính cách của anh, có lẽ sẽ không dễ dàng ghen tuông như thế.
Đúng như dự đoán, Vũ Thiên đến cả cái liếc nhìn cũng chẳng quan tâm, anh chỉ chú tâm mở điện thoại kiểm tra lịch trình mọi ngày của mình. Cô cũng đã quá quen rồi nên cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Lúc này, Lộ Nguyệt Nhi dáng vẻ nhã nhặn từ đằng xa bước đến trước bàn, cuối nhẹ người thay cho lời chào rồi hỏi: " Tôi có thể tham gia vào câu chuyện chứ?"
Cô ngẩng người một hồi lâu, cảm thấy cô gái này nhìn xa đã đẹp, nhìn gần lại càng rất chân thật, càng bị ngợp với vẻ đẹp hiền dịu ấy.
" Nếu phiền thì...."
"Không, không phiền tí nào!" cô vội trả lời.
Nghe vậy Lộ Nguyệt Nhi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Mạn Mạn," Hôm qua vẫn chưa có dịp để chính thức giới thiệu, tôi là Lộ Nguyệt Nhi, cháu gái duy nhất của tập đoàn Lộ Thị"
" Xin chào, tôi là Mạn Mạn" Cô cười xã giao đáp lại.
" Nghe bảo cô làm bác sĩ, công việc có lẽ rất thú vị nhỉ? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ bác sĩ đấy! " Lộ Nguyệt Nhi không ái ngại mà
trò chuyện với cô.
Cô lắc đầu, "Ngưỡng mộ gì chứ, cuộc sống của tôi cũng chỉ xoay quanh với bệnh nhân, trên người lúc nào cũng chỉ là mùi thuốc sát trùng mà thôi"
" Nhưng cảm giác khi cứu sống được bệnh nhân của mình và giúp đỡ được họ rất tuyệt đúng chứ" Lộ Nguyệt Nhi cười đáp. Dù chỉ mới gặp nhưng giữa cô và cô ta như đã thân thiết từ trước. Cô còn cảm thấy kì lạ nữa là đành, mọi người đều cho rằng cô là một người nhỏ bé, không có quyền lực gì, vậy mà Lộ Nguyệt Nhi đây lại tỏ ra rất ngưỡng mộ với công việc của cô.
" Xin lỗi, có thể cho tôi một ít nước được chứ? Ban nãy phải bàn luận đối tác nên bây giờ cổ họng có chút khát"
"Cô uống trà chứ?" Cô cầm bình trà rồi nhướng người về phía ly trà của Lộ Nguyệt Nhi. Nhưng cô ta lại rút chiếc ly của mình ra xa khiến cho nước trà đang còn nóng đổ vào chân cô. Động tác của cô ta nhanh đến mức đến cả cô còn nhầm lẫn rằng mình vô ý.
Nhưng khi cô ngước lên nhìn Lộ Nguyệt Nhi với vẻ hoang mang, thì cô ấy liền ra ám hiệu cho cô với vẻ đắc ý.
Gì đây? Rõ ràng là Lộ Nguyệt Nhi đang cố tình, nhưng để làm gì cơ chứ? Còn lại ám hiệu cho cô điều gì đó, nhưng căn bản những việc này sẽ khiến cô không có lợi gì cả. Chẳng phải giới thương trường đều luôn phải lấy lợi nhuận đặt đầu sao?
Mải mê nghĩ mà Mạn Mạn cũng không hề hay biết rằng chân mình đã đỏ lên vì nước nóng từ lúc nào. Vũ Tổng liền bỏ chiếc điền thoại của mình mà quỳ gối xuống cởi chiếc giày của cô ra. Anh không ngần ngại để bàn chân của cô lên đầu gối của mình mà xem tình trạng bỏng. Cô có chút ngại ngùng muốn để chân xuống nhưng đã bị anh giữ chặt.
Vũ Quân bất giác cũng đứng lên, nhưng nhìn thấy hành động của anh mà ngập ngừng ngồi xuống tiếp.
"Mạn Mạn à, cậu không sao chứ?" Nhã Tịnh lo lắng hỏi.
" Hộp sơ cứu để ở đâu?" Anh hỏi, giọng điệu có chút khẩn trương.
"Ở phòng khách" Nhã Tịnh cũng vội vàng đáp.
" Vậy đợi tôi một chút" Cô khó khăn đứng dậy, cố gắng vuốt phẳng chiếc váy hai dây màu đỏ miễn cưỡng lắm mới dài tới bắp đùi của mình, nhưng chưa kịp đứng dậy tử tế thì một vật gì đó đã siết lấy eo cô.
Anh đang siết chặt chiếc áo vest ngoài của mình quanh eo cô, rồi một tay còn lại bế lấy cô nhất khỏi mặt đất. Cô liền phản ứng mà vòng tay qua cổ anh, ánh mắt trợn to kinh ngạc:" Anh làm gì vậy....?"
"Đừng có ngốc mà mang đôi giày cao gót nữa" Anh trách cô. Nhưng sao cô lại cảm thấy phảng phất vài tia ôn nhu trong lời nói như thế, ngay cả hành động của anh cũng đã tố giác lời nói của mình. Dù miệng cứ đay nghiến nhưng lại tinh tế đến mức biết rằng khi bế cô lên chiếc váy sẽ quá ngắn nên đã quấn chiếc áo vest quanh eo cô.
"Tại vì nói hợp với bộ váy" Cô bĩu môi, không dãy dụa nữa mà nằm im trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm trong lòng ngực này như một thói quen.
"Đúng là nó hợp với bộ váy...nhưng nó không hợp với cô"
Cô ngẩng người nhìn anh, có gì đó như đang nghẹn ở cổ họng khiến cô không thể nói. Anh vẫn nét mặt lạnh lùng bế cô như hoàng tử bế một công chúa mà băng qua giữa mọi người.
Ai cũng bất ngờ, cả Nhã Tịnh và Vũ Quân cũng vậy, họ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh trước đây.
Còn Lộ Nguyệt Nhi dần lùi về sau rồi cười thầm, hoá ra có ngày Lộ Nguyệt Nhi cô đây cũng có thể gặp được người phụ nữ khiến Vũ Thiên, đằng là một kẻ cao cao tại thượng như thế phải hạ mình. Cô gái Mạn Mạn này quả thực cũng không phải tầm thường khiến Lộ Nguyệt Nhi gợi lên một chút hiếu chiến trong người cô.