Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 110:Quá khứ (3)




Sau khi ngâm vết bỏng tầm 15 phút bằng nước sạch thì anh bắt đầu sơ cứu như công việc thường lệ.

Câu nói ấy của anh và ám hiệu của Lộ Nguyệt Nhi cứ khiến cô lưu tâm mãi.

Bước chân vào giới thượng lưu này, thứ đầu tiên cô phải thay đổi đó chính là phong cách của mình.

Ý anh là, đôi giày cao gót ấy quá cao so với cô, hay vì nó ngay từ đầu vốn đã không thuộc về cô...?

Cò Lộ Nguyệt Nhi, cô ta làm thế rốt cuộc với mục đích gì? Nếu đổi lại là cô ta bị thương thì có phải mọi ánh mắt nghi ngoặc đều hướng về cô không, và sẽ lại có kịch bản của một tiểu trà xanh và nữ chính cùng nhau chiến tranh ngầm.

" Đừng suy nghĩ lung tung nữa" Anh nói, mắt vẫn tập trung băng vết thương cho cô.

"Không cần anh quản" Cô đanh mắt nhìn anh.

Một cơn ran rát liền ập đến chiếm lấy cơ thể. Dường nhưng anh đang cố tình trừng phạt tính khí của cố bằng việc băng vết thương mạnh bạo hơn.

" Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không..." Cô dùng ánh mắt hối lỗi mà cầu xin Vũ Tổng.

"Ngồi im" Anh nói, tay nhẹ nhàng kiểm tra những vết thương cũ của ngày hôm qua, sẵn tiện cũng thay băng luôn.

Những hành động rất thuần thục này, đã lâu rồi cô chưa thấy lần nữa, bỗng dưng lúc này, cô cảm thấy cảm xúc có chút đan xen lẫn lộn...

Mạn Mạn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ.

Bầu trời trong xanh phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, bên ngoài lan can, các nhánh hoa lài mọc tua tủa tỏa hương thơm ngào ngạt. Bởi vì không đóng cửa, nên cô có thể cảm nhận rõ được cơn gió đan xen hương thơm nhàn nhạt lùa vào khiến cô rùng mình mà hắt hơi một tiếng.

Có lẽ mùa đông đã đến thật rồi...

Anh chỉ lẳng lặng cầm chiếc áo vest choàng qua người cô rồi đi đến bên cửa sổ, khép hờ lại để cản bớt lực gió đi rồi nói.

Cô liếc nhìn anh, sau đó lại trầm mặc.

Ở anh có quá nhiều bí mật, khiến anh càng thần bí và cô độc một mình như thế, cô không tài lào thấu hiểu hết được.

Cô càng muốn hiểu anh hơn, thì chợt nhận ra, cô lại chẳng biết gì về anh cả...

Rốt cuộc, quá khứ của anh phải bi thương cỡ nào mới tạo thành con người hiện tại của anh ta như thế...?

Liệu khoảng cách này có quá lớn để cô có thể vừa qua...? Liệu tình yêu của cô có đủ mạnh mẽ để có thể chống chọi được...?

" Sắp đến đông rồi nhỉ...." Cô nhàn nhã nhìn bầu trời không nắng mang theo sự lạnh lẽo như băng lại xa lạ vô cùng.

" Những ngày mùa đông, cô thường làm gì?"

"Có lẽ là nhớ về mùa hạ..."

" Vì sao ?"

Mạn Mạn suy tư vài giây, quyết định im lặng.

Lần đầu tiên gặp anh, là lúc giao mùa của hạ và thu. Mùa hạ năm ấy đã trôi qua rất lâu, thế mà cô cứ ngỡ chúng ta còn mãi như ngày đầu. Nhưng chợt nhận ra, bốn mùa cứ đến rồi lại lặng lẽ ra đi như chuyện tình mình vậy.

Anh thấy cô không đáp, liền nói:" Nhưng tôi lại rất thích mùa đông. Tôi đã từng nghe qua một câu nói, nếu như bỗng nhớ đến một người, thì người ấy sẽ biến thành cơn gió nhẹ dịu dàng lướt qua bên cạnh họ. Dù cho họ không thể cảm giác được, nhưng đó vẫn là tất cả sự cố gắng của mình. Nhân sinh chính là như vậy, mỗi người đều sẽ biến thành từng làn gió nhớ nhung..."

Trong lòng cô không nói, nhưng anh lại có thể hiểu hết. Thế nhưng, cô lại chẳng biết gì về anh cả. Cô tự hỏi năm ấy tại sao anh lại phải giấu đi thân phận của mình, để rồi khiến cô tuyệt vọng trong ba năm trời đi tìm lời giải đáp. Giờ đây anh lại đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô với một thân phận khác.

Cô lại ngước mắt nhìn bầu trời một lần nữa, chầm chậm ngắm nhìn mỗi áng mây khác biệt kia, hờ hững trôi, dường như nó đang tìm khoảng trời riêng để tồn tại vậy.

Cô thở dài, chỉ trong trái tim anh còn hình bóng của cô, cho dù là khoảng cách hay dũng khí gì đi chăng nữa, thì tất cả đều có thể. Bởi yêu cũng giống như phép nhân, chỉ cần một bên bằng 0, kết quả liền bằng 0.