Trong khu vườn tràn ngập nắng ban mai, mọi người cùng dùng điểm tâm với nhau.
Cô ở một góc bàn, nhàn nhã nhấp một ngụm trà hoa cúc, quan sát mọi người xung quanh, thấy những khách mời hôm qua cũng đã rời đi, chỉ còn những vị khách thân thích của gia tộc Vũ gia ở đây.
Mắt ướt mơ màng hững hờ quét một vòng rồi dừng lại trên người Lộ Nguyệt Nhi ngồi ở chính giữa, cô ta mặc chiếc váy trắng dài đến gối, tóc đen ngang lưng, đang khẽ nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nhìn dịu dàng xinh đẹp động lòng người.
Hôm nay cô cũng mặc bộ váy trắng lộ lưng khá giống với Lộ Nguyệt Nhi, dài đến gối, mặt mày lộ ra nét thanh thuần, giản đơn.
Một sự trùng hợp thật tình cờ! Trong lòng cô cảm thấy, không cần phải so sánh, nhưng Lộ Nguyệt Nhi đã thắng cô mất rồi.
Không phải cô đang khiêm tốn, mà thật sự trong tất cả mọi mặt, cô ta đều hơn cô.
Nói cách khác, Lộ Nguyệt Nhi cơ bản ngay từ đầu đã sinh ra ở vạch đích, hay có khi phải đi lùi lại mấy bước mới đến vạch đích.
Và Vũ Tổng cũng vậy.
Hai người sinh ra đã định sẵn là một tiên đồng ngọc nữ, tài sắc vẹn toàn. Chỉ cần họ kết hôn với nhau, Vũ gia và Lộ Thị hợp thành một, thì có thể trở thành cả một đế chế công nghiệp rồi.
Nhưng sự xuất hiện của cô trong một đêm đã làm đảo lộn mọi thứ.
Cô cảm thấy có chút nực cười, tình tiết không khác gì một bộ phim hay cuốn truyện dài tập vậy! Nhưng điều ấy đã xảy ra, ngày trong cuộc sống của cô.
" Sao lại trầm ngâm thế kia?" Nhã Tịnh đi đến nhìn cũng nhìn về hướng cô đang nhìn.
Lộ Nguyệt Nhi dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nên quay sang, nhẹ nhàng nở một nụ cười đơn thuần lịch thiệp đối với cô thay cho lời chào hỏi.
Cô ngẩng người một chút. Không hiểu vì sao, khi nhìn Lộ Nguyệt Nhi, cô lại chẳng có ác cảm gì cả. Còn cảm giác gần gũi là đằng khác.
" Cậu đang so sánh mình với tiểu thư của Lộ Thị kia ư?" Nhã Tịnh dường như đoán được hết cả những suy nghĩ trong cô chỉ cần qua vài đường nét trên khuôn mặt.
" Không phải" Cô chỉ lắc đầu cười trừ. Cảm thấy Vũ Tổng và Nhã Tịnh không cần xét nghiệm DNA cũng có thể xác nhận là anh em ruột, bởi họ đều có thể đoán được lòng người một cách xuất sắc.
" Xung quanh anh tớ đều có rất nhiều "vệ tinh", nên cũng đừng tốn sức so sánh với những cô gái ấy làm gì. Bởi vì khi anh tớ chọn cậu, dù biết sẽ có nhiều trở ngại, nhưng vẫn chọn cậu chắc có lẽ vì cậu rất đặc biệt" Nhã Tịnh ngồi xuống bên cạnh cô.
" Dù biết thế, nhưng mọi người đều cảm thấy Lộ Nguyệt Nhi hợp với Vũ Tổng hơn tớ mà. Ngay cả mẹ anh ấy cũng rất ưng cô ấy..."
Cô nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng hoà quyện với vị thanh của trà và vị ngọt của đường cùng với độ ấm vừa đủ, khiến tách trà trở nên thật hoàn hảo.
Cũng giống như Lộ Nguyệt Nhi và Vũ Tổng vậy, rất hoàn hảo, tạo thành một tách trà khiến người khác động lòng.
Còn cô và anh như một tách trà thiếu đường vậy. Bắt đầu bằng mùi vị chan chát vì bởi những hiểu lầm, sau đó lại thanh thanh mùi vị của sự hoà quyện những ngày tháng bình yên, cuối cùng lại đăng đắng vị bi thương của những giọt nước mắt của thời gian...
Nhã Tịnh lắc đầu chán nản, " Như tối qua cậu cũng thấy, quan hệ giữa mẹ tớ và Vũ Thiên không tốt chút nào..."
" Chắc có lẽ cũng do tớ xuất hiện đúng không...?" Cô cẩn thận quan sát thái độ của Nhã Tịnh rồi hỏi.
Nhã Tịnh lại lắc đầu," Không phải, quan họ của họ vốn dĩ luôn như vậy, kể từ ngày ba mất thì giữa họ bỗng trở nên như thế"
Nhắc đến đây, làm cô gợi nhớ đến một số chuyện, bèn hỏi: " Vũ Tổng trước đây có vẻ rất thích thiên văn học, vậy tại sao bây giờ lại không thích nữa...?"
Vẻ mặt Nhã Tịnh liền trở nên trầm ngâm, trong ánh mắt ẩn hiện những đường nét của góc khuất, có lẽ cô đã hỏi những điều không nên hỏi.
" Vì chính những ngôi sao đã giết chết ba anh ta"