Chương 18: Bắt cóc
Lăng Từ Quang và La Phi lúc này đã chạy rất xa khỏi tiệm mỳ, sau khi cảm nhận được khí thế khủng bố của Lý Phong, hai người không ai bảo ai liền cắm đầu mà chạy.
Cả hai đều đang hướng về khách sạn Ánh Dương.
Còn đang chạy v·út qua dòng người đi lại trên phố, đột nhiên một cơn gió mạnh đã đánh tới.
Cát bụi bay mịt mù.
Hai người chủ tớ đều che tay lên mặt mà ho khù khụ, đột nhiên La Phi Yến cảm nhận có người chạm vào đầu vai phải của nàng.
Nàng giật mình một cái, cái tay này chắc chắn không phải thuộc về hộ vệ của nàng, vì Lăng Từ Quang vẫn còn đi ở phía trước, vậy thì...
Quay đầu lại, muốn nhìn rõ đối phương là ai nhưng gió mạnh nổi lên thổi bụi bất bay vào mắt, làm cho nàng khó mà nhìn rõ.
Chỉ thấy được là thân ảnh của một người đàn ông, cơ hồ không nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương.
"A.."
La Phi Yến sợ hãi giật cả mình, còn chưa để nàng kịp hét lên, kẻ này đã dùng thủ pháp cực nhanh điểm lên toàn bộ yếu huyệt của nàng.
Cổ Họng bị phong bế, không thốt được lên lời, thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn như sợi búi, chuẩn bị ngã ra mặt đất.
Không có để La Phi Yên nằm lại, người đàn ông này đã túm lấy cổ ảo của nàng mà kéo đi, đốc này không hề thua kém Lăng Từ Quang, có phần là nhỉnh hơn một bậc.
Gió mạnh ngừng thổi, Lăng Từ Quang bỏ ra bàn tay che mặt của mình, lúc nãy hình như hắn nghe thấy tiếng kêu của tiểu thư, nhưng tình hình vừa rồi có chút hỗn loạn, làm cho hắn bị phân tâm một chút.
Quay người lại thì không thấy La Phi Yến đâu, làm cho nội tâm của hắn hoảng loạn.
Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, bèn cắn răng một cái, quay trở lại tiệm mỳ.
Nhưng mà khi hắn quay lại, đã không thấy Lý Phong và hai lão giả ở đâu.
Đầu óc của Lăng Từ Quang loạn chuyển, hết nhìn ngang nhó dọc, liền quay đầu về phía lão bản.
"Ông chủ, ba người vừa ngồi ăn ở kia đi đâu mất rồi."
Ông chủ tiệm mỳ còn đang buồn bực thái thịt vì có người quỵt tiền mỳ, con dao chặt mạnh xuống cái thớt dày, thể hiện lão đang bực bội.
Liền nghe thấy có người hỏi mình liền ngẩng đầu lên, dùng mánh mắt bực dọc mà nhìn đối phương.
"A là ngươi? ngươi đi cùng cô gái lúc nãy đúng không?... ngươi quay lại trả tiền?"
Ông chủ hàng thịt nhíu mày nhìn Lăng Từ Quang, lúc đầu còn muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy đối phương trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, ắt hẳn là người trong giang hồ, đành phải nuốt lại lửa giận, làm ra bộ dạng từ tốn hỏi Lăng Từ Quang.
Còn đang sốt ruột, Lăng Từ Quang cũng không muốn dây dưa với người này, liền từ ngực lấy ra một thỏi bạc vụn ném cho đối phương.
Ông chủ cầm lên thỏi bạc, dùng tay ước lượng một chút liền xác định là bạc thật, vui vẻ đút nó vào trong hộc tủ.
Nhìn thấy đối phương không có để ý đến câu hỏi của mình, Lăng Từ Quang vội vàng nói.
"Ông chủ, ông không có trả lời ta a."
Nghe thấy vậy ông chủ tiệm mỳ gãi đầu, hình như muốn nhớ lại vừa rồi đối phương vừa hỏi gì đó.
"A... ngươi nói là ba người vừa nãy a, bọn họ vừa đi về thi ngươi quay lại nha, ngươi không có bắt gặp?."
"Không có?." Lăng Từ Quang nghe thấy vậy thì ủ rũ, hắn quay lại đây cũng không nhìn thấy ba
người kia a.
ông biết ba người kia nhà ở đâu không?" không có nản chí, hắn liền cố gắng hỏi tiếp.
Ông chủ nghe thấy vậy, nhìn qua một lượt Lăng Từ Quang, cảm thấy tên thanh niên mày mày rậm mắt cao, chắc hẳn không phải người độc ác a, có lẽ không có gây hoạ gì nha.
Do dự một lúc, lão đành chép miệng nói.
"Ba người kia, người trẻ tuổi là đại phu Lý Phong ở thành đông, còn hai lão già kia một người là lão Mã chuyên đóng quan tài, là hàng xóm của hắn, người còn lại ta không có biết a, chắc là người ngoài thành."
"ông chủ ông có thể nói địa chỉ của họ rõ ràng hơn không ạ, ta có việc thực sự cần gặp họ gấp." Lăng Từ Quang Vội vàng nói.
"mà ta vừa nhìn thấy Lý Phong đại phu đi ra ngoài một lúc, đột nhiên hắn thần không biết quỷ không hay trở về, còn dẫn theo đồng bạn bỏ đi nha, bộ dáng khá là vội vàng."
Lăng Từ Quang nghe được ông chủ tiệm mỳ nói vậy, cánh tay đang cầm kiếm càng thêm siết chặt, ánh mặt hiện lên một chút lo lắng.
Ông chủ tiệm mỳ nhìn ra được dị dạng trong mắt hắn, liền vội vàng nói tiếp.
"Lão già tóc bạc thì ta không biết, nhưng mà nhà lão Mã và Lý Đại Phu đều treo biển hiệu a, người cứ qua thành đông thì chắc chắn nhìn thấy nhà của bọn hắn, một Tiệm Thuốc nằm cạnh một tiệm quan tài a." ông chủ tiện mỳ lắc đầu nói.
Lăng Từ Quang nghe thấy vậy thì khoé miệng giật giật, đây là cái gì bố cục, nhưng hắn cũng không có nói thêm gì nhiều, liền gật đầu biểu thị là mình hiểu, lao nhanh ra khỏi tiệm mỳ.
Hắn bây giờ là hoài nghi Lý Phong b·ắt c·óc tiểu thư của mình, liền quay tiệm mỳ tìm để biết rõ thực hự, vả lại lúc nãy ông chủ tiệm mỳ nói cái kẻ tên Lý Phong kia vừa đi ra ngoài liền quay về, trên đời chắc hẳn không có chuyện trùng hợp như vậy đi?.
...
...
Mấy Phút trước.
Hai lão già Toàn Cơ Tử và Mã Văn Tài còn chỉ nhìn thấy Lý Phong cười một cái liền biến mất, làm hai người có cảm giác như vừa gặp quỷ.
Đám người trong tiệm mỳ hình như cũng không đến ba người, nếu không đám người này bây giờ chắc chắn là trố mắt ra mà nhìn.
Nhưng không để hai người phải chờ lâu, chỉ trong chốc lát đã thấy hắn từ dòng người quay trở lại tiệm mỳ, trên tay còn cầm lấy một túi vải bông.
Còn không để hai người kịp nói gì, Lý Phong đã đi đến dùng vải bông bọc lên quyển từ điển, nâng niu nó như hài tử của mình.
"Ngươi làm cái gì vậy." Toàn Cơ Tử nghi hoặc hỏi.
"Ta cứu sách a, tiền bối không có thấy." Lý Phong không để ý đến lão, vừa nói vừa thấm dầu ăn và nước dùng ra khỏi trang sách.
Hai lão già khoé miệng giật giật, cái tên này không phải là mê sách cuồng ma đi.
"Đi thôi." bọc xong xuôi quyển từ điển, Lý Phong liền đứng dậy nói với hai người.
Tiến bước thần tốc, ba người liền đi ra khỏi tiệm mỳ, dẫn đường là Lý Phong, đi về phía thành tây.
"Ầy ta nhớ đường về nhà không phải lối này a." lão Ma cảm thấy có gì đó không đúng, liền cầm lên tăm xỉa răng cho vào miệng nghi hoặc hỏi.
Nhưng chỉ thấy Lý Phong quay lại gãi gãi cái đầu toàn dầu mỡ, khoé miệng cười một cái.
"A... ta không có định về nhà a."
"Vậy ngươi định đi đâu?" Toàn Cơ Tử hiếu kỳ hỏi.
"Ta định qua nhà Ngô Lão Gia Tử ngủ một đêm a." Lý Phong đầu chảy ra mồ hôi, tay chỉ về phía thành tây.
"Ngươi làm sao lại muốn qua đó?." Hai lão già đều giật mình một cái, Ngô lão gia tử là bị cấy tá thi châu ở nhà mình a, qua đó chẳng phải là đưa mồi vào miệng cọp?
"Hì hì, ta thấy ngồi đây một chỗ, ta ở ngoài sáng, địch thì núp chỗ tối thì quá là bị động nha, vì vậy ta định qua nhà Ngô lão gia điều tra một phen." Lý Phong giải thích.
"Vậy ngươi định đi một mình?" Mã Văn Tài và Toàn Cơ Tử nhìn nhau một cái, rồi lại xoắn xuýt nhìn Lý Phong.
Nghe thấy vậy, Lý Phong bày ra bộ dáng nam nhi đại trượng phu vỗ ngực nói.
"Ta cảm thấy vì an toàn của hai người một mình ta đi cũng được."
Hai lão già nghe được vậy thì thở phào, nhưng lại thấy bộ mặt của Lý Phong dần chuyển qua hèn mọn, hai tay trà xát vào nhau nói tiếp.
"Nhưng mà nếu nếu hai người không có thì có thể cùng ta..."
"A...hai chúng ta đột nhiên nhớ ra là có việc bận." Hai lão già không ai bảo ai, đồng thanh cùng nói.
Lý Phong "..."
"Ăn no thèm c·hết mà lại đi qua chỗ đó a, mà tá thi châu liền ở trên người tiểu tử này, chắc hẳn hắc thủ sau màn không có động đến mình a." hai người thầm nghĩ.
"Vậy ta đi một mình cũng được." Lý Phong âm thầm nhổ nước bọt, mắng hai lão già này không có nghĩa khí, nhiều người đi cùng hắn cũng đỡ sợ a.
Rồi hắn âm thầm mở lên hệ thống.
"Nhiệm vụ mới, qua nhà Ngô Lão Gia tử ở lại một đêm không đi ra ngoài, hoàn thành tặng 10 điểm hệ thống, thất bại, c·hết.
Nhìn vào bảng nhiệm vụ, Lý Phong thở dài một hơi, lúc nãy khi đi ra khỏi cửa, định tìm hai người La Phi Yến và Lăng Từ Quang tính sổ sách thì đột nhiên nhiệm vụ hệ thống xuất hiện làm hắn trợn tròn mắt.
Làm cho hắn còn đang phóng nhanh trên đường phải thắng gấp, vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi, đành phải ngậm ngùi đi mua túi vải bọc lại quyển từ điển mà chuẩn bị đến nhà Ngô lão gia tử.
Hắn cũng có nghi hoặc là từ khi hệ thống đưa nhiệm vụ trở lại, toàn liên quan đến mấy thứ quỷ quái, mà lần này còn xuất hiện trừng phạt a, thật sự là tà môn