Chương 19: Vào Trong
Lý Phong miệng đắng chát, trước đây đều là nhiệm vụ cứu người, không thành công cũng không bị trừng phạt a.
"A...vậy ngươi đi nha." hai lão già đầu chảy đầy mồ hôi, rõ ràng đứng giữa ban ngày ban mặt mà sống lưng lại có chút lành lạnh.
Cắn răng một cái, hai người quay lưng đi về thành đông, quyết định mặt kệ tên tiểu tử này định làm cái gì yêu thiêu thân.
Nhưng chưa đi được xa đã bị Lý Phong gọi lại.
"Khoan đã lão Mã."
"Hả." Mã Văn Tài giật mình dừng lại, trong lòng như nai con nhảy loạn.
"Con hàng này không định gọi mình đi cùng a.?"
Lão gạt ra một nụ cười đắng chát, quay lại về phía Lý Phong.
"Lý Phong, ngươi còn định làm gì?."
Lý Phong nhìn thấy vậy thì nhíu mày "lão già này hốt hoảng cái gì, ta mới là người đi vào chỗ nguy hiểm nha."
nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, liền không muốn mất thời gian với cái lão già s·ợ c·hết này, liền nói.
"Hì hì, ta chưa có biết nhà Ngô lão gia ở đâu a, ngươi chỉ đường cho ta được không.?"
"Hả.." Mã Văn Tài trong lòng cuồn cuộn lửa giận chửi thầm. "Mẹ nó, nhà của đối phương còn không biết, còn đòi đi qua điều tra cái gì a."
Nhưng cũng chỉ đành thở dài một hơi, ai bảo đối phương biết đánh nhau đây.
"người dẫn ta qua nhà Ngô lão gia tử nha, rồi tự mình đi về là được." thấy đối phương có phần hoảng hốt tưởng là lão sợ mình gọi lão theo cùng, nên Lý Phong nói ra một lời đảm bảo.
Nghe được Lý Phong nói vậy, lão Mã cũng đành thở dài một hơi, tiến về phía đối phương.
Đạo trưởng nhìn thấy hai người như vậy, cũng liền vội vã đi theo sau, lão bây giờ là sợ đi một mình a, mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày.
...
Chỉ một chốc, đoàn người đã đứng trước cổng nhà Ngô lão gia tử, Lý Phong nhìn lên, thấy được đây cũng là một ngôi nhà khá giả, thầm khâm phục người ta, mới qua được mười năm loạn lạc đã xây được một căn hộ khang trang như vậy, chỉ là trước cổng nhà treo lên một tấm vải trắng, thể hiện là nhà vừa có người mất, làm cho nó hơi chút âm u.
Toàn cơ tử cũng đứng mở một bên, dùng pháp nhãn nhìn vào trong căn nhà, cũng không thấy có gì đặc biệt, liền lắc đầu một cái.
"Tên tiểu tử này, vào đây định làm cái gì?."
Còn chưa để hai người hết cảm thán thì lão Mã liền đứng cạnh nói.
"Lý Phong, ta dẫn ngươi đến nhà người ta rồi, ta phải về đây."
Nói xong liền ba chân bốn cẳng mà đi về, Toàn Cơ Tử thấy vậy cũng vội vã chạy theo sau.
Nhìn hai người dời đi, Lý Phong cũng đành lắc đầu, tiến đến gõ cửa.
"Bộp, bộp, bộp."
Sau ba tiếng gõ, Lý Phong trờ một lúc cũng không thấy ai đi ra mở cửa.
Hắn liền hiếu kỳ vểnh tai vào trong mà nghe ngóng, cũng không thấy có tiếng bước chân của người nào đi ra.
Lý Phong liền phiền muộn.
"Chẳng lẽ cái thằng Ngô Quốc Huy kia không có ở nhà?"
Quyết không nản chí, hắn liền tiếp tục đập cửa.
"Bộp Bộp Bộp."
Sau một khắc, vẫn chưa có ai đi ra, Lý Phong cảm thấy có chút nhàm chán, liền dùng ánh mắt quét qua một vòng khu nhà này.
Nhà cửa cách nhau san sát, Hắn cảm thấy xung quanh không có ai theo dõi mình, liền dùng khinh công nhảy lên một cái.
Thân hình của hắn nhẹ nhàng phiêu dật, đáp vào trong căn nhà, không gây ra một tiếng động nào.
Lý Phong vểnh tai lắng nghe, bên trong không có một hơi thở, chắc hắn trong nhà không có ai.
Còn đang căng thẳng, đột nhiên một âm thanh phát ra làm hắn giật mình một cái.
"Đinh, bắt đầu làm nhiệm vụ, đề nghị chủ nhân ở lại trong nhà của Ngô lão gia tử đến sáng ngày mai, nếu tự ý đi ra khỏi căn nhà này."
"Thần Hồn câu diệt."
đọc lên từng dòng chữ băng lãnh, Lý Phong sắc mặt Trầm xuống, hắn lúc này khóc không ra nước mắt.
Nhưng cũng chỉ có thể trách mình quá ngu.
"Ta còn chưa có chuẩn bị gì a."
Tâm tình hắn lúc này thấp đến cực điểm, đành thở dài một hơi, cái hệ thống chó má mày bây giờ biến tướng, toàn cho hắn mấy cái nhiệm vụ quỷ quái a, thật đáng ghét.
Chửi thầm trong lòng mấy câu, đột nhiên trên trời giáng lên mấy đạo sấm sét, mấy đam mây đen kịt bắt đầu bu lại, làm cho buổi sáng tươi mát bắt đầu có một chút u ám.
"Hả."
Lý Phong nhìn lên trời, bắt đầu nhìn thấy từng hạt mưa lả tả rơi, làm hắn vội vàng che lại đầu, đi xuống dưới mái hiên.
...
Đúng lúc này, tại phủ thái thú. có một vị trung niên, thân hình có phần phát tướng đang vỗ nhẹ đầu của mình, chắc hẳn là có cái gì tâm tư.
Thái thú Tiền Thanh Lương, trước đây đỗ trạng nguyện, lăn lộn quan trường hơn hai mươi năm, mò mẫm lên được chức lại bộ thượng thư ở đại hạo tiền chiều.
Sau khi quân khởi nghĩa lấy được quyền lực, hoàng đế lên ngôi mặc dù rất là ái tài giữ lại cho đám quan lại bọn hắn một mạng, không có huyết tẩy quan trường làm thịt nhân tài, tránh cho bọn họ lòng như tro nguội không còn ai dám làm việc cho hoàng quyền.
Nhưng mà dù thoát được một mạng, nhưng do quan tước của lão ở tiền triều rất cao cộng thêm là thần tử của tiền chiều trong lòng có nghi ngờ lão nhớ thương chủ tử, làm cho thái tổ đại huyền không dám giữ lão lại bên người, vì thế ban chiếu chỉ đưa lão về làm thái thú Thanh Liên thành.
Mặc dù giữ chức thái thú nhưng đối với nơi nhỏ như Thanh Liên thành cũng không có gì là tai to mặt lớn, quyền hạn chắc hơn quan huyện một chút.
Cái này cũng làm cho lão có chút chán nản, từ khi bước vào quan trường, lão đã cố gắng phấn đấu thay đổi nhất nước, nhưng bao cố gắng vẫn là giã tràng se cát.
Nhưng sau gần mười năm Tiền Thanh Lương quản lý Thanh Liên Thành, nơi này cũng có chút gọi là thay ra đổi thịt, ít nhất là sau c·hiến t·ranh ai ai cũng có đồ để ăn, nhà để ở.
Trong thành cũng không có xuất hiện phe phái đánh nhau sống c·hết tranh giành địa bàn cũng làm cho lão có phần dễ quản lý.
Nhưng mấy tháng gần đây xuất hiện một cái Thiên Cơ Các làm cho Tiền Thanh Lương vò đầu bứt tai.
"Thiên Cơ Các cái bọn này, không biết xuất hiện ở đây là có ý gì.?" Tiền Thanh Lương nhìn vào tờ báo cáo của bộ khoái, ngày hôm qua có thêm hai mươi người nhìn có vẻ là người giang hồ đi vào thành.
Lại còn có người bị đ·ánh c·hết, làm cho nội tâm của lão có chút bất khả tư nghị.
Tiền Thanh Lương có cảm giác thanh liên thành yên bình bao lâu nay sắp sửa sảy ra chuyện gì đó.
Còn đang ôm đầu trầm tư, thì một người mặc trang phục của bộ khoái, đi vào trong phòng, còn chưa để lão hỏi cái gì, liền nói trước.
"Bẩm thái thú đại nhân, bên ngoài có một vị công tử, nói mình là con của Trần tướng quân ở kinh thành, nói là muốn diện kiên đại nhân."
"Hả." Tiền Thanh Lương thả ra tờ báo cáo ở trong tay, mặt nghi hoặc nhìn vào tên bộ khoái.
"Trần Tử Long tướng quân?." rồi lão lại bồi thêm một câu.
"Thuộc hạ không có biết ạ, vị công tử này chỉ nói mình mà con út của Trần tướng quân, còn tên của hắn hình như là Trần Nhuận Đông ạ."
Nghe được bộ khoái nói vậy, Tiền Thanh Lương cũng gật gật đầu, Trần Nhuận Đông đến thanh liên thành hắn cũng được thuộc hạ của mình nói qua.
lão cũng đã biết Trần tướng quân mà tên bộ khoái này nhắc đến là ai.
Nhưng không ngờ tên này hôm nay lại muốn gặp mình làm hắn hơi có chút bất ngờ.
dù sao Tiền Thanh Lương nhìn Trần tướng quân cũng không có thuận mắt...
Thở dài một hơi rồi đứng lên, lão lại nhớ đến cảnh tượng mình dùng xe ngựa đi ra khỏi kinh thành đề về đây nhân chức thái thú, còn bắt gặp Trần tướng quân.
Hai người ánh mắt chạm nhau, lão nhìn ra được độ dạng đắc ý, mỉa mai của đối phương khi thấy mình.
Trong lòng lão từ trước tới nay không để vào mắt, dù sao cũng lão cũng chỉ coi Trần tướng quân là hạng mãnh phu, nhưng gặp may phò tá đúng chủ.
TIền Thanh Lương sắc mặt tâm thần bất định, đảo mắt suy nghĩ một vòng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đến được đại sảnh tiếp khách của phủ nha, lão đã nhìn thấy Trần Nhuận Đông ngồi ở đó từ lúc nào, bên cạnh vẫn là hai tỷ muội song sinh làm hộ vệ.
Trần Nhuận Đông ngồi đó, nghe được tiếng bước chân chầm chậm thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thái Thú Tiền Thanh Lương đang tiến đến.
Nhìn sơ qua lễ phục hắn đã biết rõ đối phương là thân phận gì.
Miệng hắn mở ra nụ cười, đứng lên chắp tay chào rối phương.
"Tiểu tử Trần Nhuận Đông, mạn phép đến gặp Thái Thú đại nhân."
"Trần Công tử không cần đa lễ," Tiền Thanh Lương khoát tay một cái nói, bước đến cái bàn đối diện, tiện tay rót một ngụm trà.
"Không biết quý công tử đột nhiên tới nơi này là có việc gì?"