Chương 17: Ngươi cố ý
Cảm giác một hồi lâu không thấy đối phương có cử động gì, Lý Phong nhíu mày một cái, nhở ra một con mắt.
Chỉ thấy La Phi Yến vẫn đứng ở đó, tức giận giậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn ra được đối phương không có ý định động tay động chân, Lý Phong cũng thở phào một hơi,
"cô nương, oan oan tương báo bao giờ mới chấm dứt, chi bằng cùng ta hảo hảo ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà a."
Nói xong Lý Phong tiếp tục ngồi xuống ăn nốt tô mỳ của mình.
La Phi Yến sắc mặt trầm xuống, cái mặt dày của Lý Phong vẫn là vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
hai hàm răng trắng của nàng nghiến vào nhau kêu ken két, rồi đột nhiên nàng nhìn thấy cái gì làm cho ánh mắt chợt hiện linh quang.
Lúc này Lý Phong hình như đã đã hoàn toàn buông lỏng cảm giác, chỉ chăm chú cầm đũa ăn mỳ, còn ánh mắt thì vẫn dán vào quyển từ điển ở trên bàn.
La Phi Yên nhìn bộ dạng của chăm chú đọc sách của Lý Phong, trong lòng âm thầm cười lạnh, khoé miệng vểnh lên một nụ cười tinh quái.
Bất chợt ngay lúc này, ông chủ cửa hàng còn đang cầm trên tay tô mỳ, chuẩn bị mang đưa cho khách nhân, lại bị La Phi Yên bước nhanh đến, giành lấy.
"Ông chủ, ta cũng rất đói a, có thể nhường cho ta được không?"
Nói xong, nàng mắt đẹp chớt chớt mấy cái, hiện lên ánh sáng lấp lánh, thật sự là dễ thương không thể tả.
Ông chủ nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt bày ra biểu lộ làm nũng, liền sắc mặt đỏ lên, liền nhếch miệng cười một cái, nói.
"Được được, cô nương cứ thong thả mà ăn a, thiếu gì gọi ta lấy thêm, đảm bảo không lấy thêm tiền, ha ha"
Nhưng mà chưa cười nói được bao lâu, một âm thanh oán độc từ bàn ăn khác lại vang lên.
"Ông chủ Lưu, không thể trọng nữ khinh nam như vậy a, đồ rõ ràng là ta gọi trước."
"Nhị cẩu tử, người không biết nhường phụ nữ a, thanh niên trai tráng ăn chậm một chút c·hết người a? để ta làm tô khác cho ngươi là được." Ông chủ hô lên một tiếng.
Chỉ thấy vẫn là tiếng kêu ai oán vàng lên.
"Lão Lưu, ta thấy ông càng già càng không đứng đắn, cẩn thận ta đi qua nhà nói với lão bà của ngươi, đảm bảo đêm nay ra ngoài ngủ."
Ông chủ nghe thấy vậy chán nổi gân xanh.
"Á à cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi cứ thử nói ra nửa chữ, ngày mai Thanh Liên thành có mỳ thịt người nha."
Vừa nói, lão vừa giơ lên con dao phay chặt thịt, làm cho người thanh niên b·ị c·ướp tô mỳ muốn nói cái gì rồi lại thôi.
Thấy đối phương ỉu xìu cúi đầu xuống không dám nói gì, ông chủ hàng mì thầm nhổ nước bọt.
"Đáng đời cái tên nhị cẩu tử nhà ngươi vẫn còn độc thân."
Còn kẻ đắc thủ lúc này là La Phi Yến, đang vui vẻ cầm lên tô mỳ, hướng về phía bàn ba người của Lý Phong mà tiến đến.
Khoé miệng nở ra một nụ cười tinh quái, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Khi chỉ còn cách bàn của Lý Phong nửa mét, đột nhiên nàng ra vẻ loạng choạng, ngã người ra một cái, hất văng tô mỳ về phía Lý Phong.
Bát mỳ bay theo đường vòng cung, nước dùng bắn tung toé về phía bàn ăn của ba người.
Lý Phong còn đang chăm chú đọc sách bỗng trong lòng nổi lên cảm giác chẳng lành, liền quay đầu nhìn lại.
"Hả..."
Chỉ thấy có một vật thể lạ đang dùng một tốc độ cực nhanh lao về phía mình, nhìn kỹ thì ra.
"Một tô mỳ."
"Bụp."
Bát Mỳ hạ cánh xuống đầu của hắn, hoàn hảo úp vào vào thành một cái mũ bằng men sứ, mấy sợ mỳ dài ngẵng thòng xuống đầu, biến hắn thành một tên công tử tóc trắng.
Mặc dù mỳ là mới nấu vẫn còn nóng bỏng như nước sôi, nhưng với công lực cao thâm của Lý Phong, vẫn không có hề hấn gì chỉ, như là gội qua một gáo nước lạnh.
"Điêu dân nào muốn hại trẫm?..."
Lấy tay vén lên mấy sợi mỳ, Lý Phong thấy được kẻ vừa muốn hại là La Phi Yên thì ngẩn người ra.
"A, là do ta trượt chân, xin lỗi nha." La Phi Yến bày ra bộ dạng ấy náy, hai tay bấu vào mép váy mà nói.
Còn đang chuẩn bị bảo nổi thì nhìn thấy bộ dáng liễu yếu đào tơ của nàng, làm cho Lý Phong không biết phải nói gì.
Lửa giận trong lòng dập tắt, chỉ thấy hắn thở dài một hơi, quay người lại.
"Haizz, coi như ngày hôm nay xui xẻo."
Nhưng ông trời già hình như vẫn không có buông tha cho hắn, Lý Phong phát hiện quyển từ điển ở trên bàn đã bị nước dùng của tô mỳ đổ lên, mực chữ trong quyền sách bị ngấm nước mà bóc ra, chạy loạn xạ trên trang giấy.
"A...sách của ta."
Bảo bối cứu mạng của hắn vẫn còn chưa đọc xong, đã bị người ta cho huỷ đi.
Hắn lo lắng cầm lên quyển sách mà lau chùi, nhưng mà từ điển đã vốn cũ, nay lại dính phải nước mỡ, càng lau càng lem nhem, không thể nào phục hồi.
"my precious." hình tượng của Lý Phong bây giờ có phần giống GoLum trong chúa nhẫn, bất lực nhìn nhẫn chúa của mình b·ị c·ướp đi.
Một cỗ tà hoả nổi lên trong lòng, đột nhiên ánh mắt của hắn sắc lẹm như dao cắt, quay đầu về phía La Phi Yến.
"Là ngươi cố ý."
"Ta..Ta." Còn đang chuẩn bị trào phúng đối phương thì nàng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn.
Đột nhiên nàng nhớ lại mấy câu nói của Trần Nhuận Đông vào buổi sáng.
"Kẻ này là một tên trộm mộ, chắc hẳn cũng không phải người lương thiện gì"
Đúng lúc còn đang trong dòng suy nghĩ, Lý Phong thấy nàng không có trả lời mình, sắc mặt càng kém đến cực điểm, ẩn ẩn uy áp từ trong người bắt đầu phóng xuất ra bên ngoài.
Đám khách nhân còn đang ngồi ăn mỳ của mình, bỗng nhìn thấy mấy sợi mỳ ở trong tô bắt đầu nhảy múa loạn xạ, cây đũa cầm trên tay đột nhiên xuất hiện một vài vết cắt như bị dao lam gọt qua.
Nhưng mà hiện tượng sảy ra cũng khá là nhỏ, người bình thường khó mà nhận biết.
Nhưng đối với những người từng học qua võ công thì lại rất khác biệt.
La Phi Yến có một cảm giác lạnh lẽo truyền đến sống lưng, làm cho nàng không dám vọng động, chỉ biếc dùng ánh mắt liếc về phía hộ vệ của mình.
"Là cao thủ."
Lăng Từ Quang nãy giờ vẫn đứng ở đó, nhìn ra được bầu không khí xung quanh có phần không thích hợp.
Quay về phía Lý Phong, chỉ thấy từ người đối phương toát ra từng luồn kiếm khí kinh người, như là hằng hà sa số từng giọt mưa đánh lên mặt của hắn, không tạo ra v·ết t·hương gì nhưng thẩm thấu vào làm da thực sự rất đau rát, làm cho hắn có một cảm giác khó thở.
Lăng Từ Quang muốn vươn tay rút ra kiếm của mình mà ứng phó, nhưng mà thanh kiếm này lại không nghe theo chỉ đạo của hắn, trường kiếm trên tay không ngừng run rẩy cứ cắm chặt vào vỏ, dù hắn dùng hết sức lực cũng không thể rút được ra.
Như thể thanh kiếm này biết được kẻ địch mà nó sắp đối đầu là một tôn thực lực quá khủng bổ, ngay cả ý chí chống trả cũng không có, gì biết quỳ rạp xuống thuần phục dưới chân đối phương.
Thanh kiếm trong tay hắn cũng không phải là vật bình thường, mà là một trong thập đại thần binh trong giang hồ, hôm nay bỗng nhiên nó có biểu hiện lạ như vậy, làm hắn thấy nghi hoặc.
"Quy Thiên Kiếm, mày làm sao vậy.?"
Lăng Từ Quang nhìn vào thanh kiếm của mình chằm chằm, trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn run rẩy nhè nhẹ, rồi một âm thanh thanh thuý giống như của nữ tử truyền đến tai Lăng Từ Quang.
"Lăng công tử, chạy đi, đối phương thực lực, chúng ta không thể nào đối đầu lại được."
Hắn giật mình một cái, kiếm thủ khi xung trận cần nhất là khí thế, có khí thế thì kiếm chiêu và kiếm ý mới thi triển được mượt mà.
Trước khi lâm trận mà bảo kiếm của hắn lại nói như vậy, quả thực đã thua hẳn đối phương về khí thế.
Nhưng muốn chạy lúc này quả thật cũng khó mà làm đượca kiếm ý mà Lý Phong phóng xuất ra ngoài như là thiên la địa võng, ghìm chặt vào chân của hắn lại.
Lăng Từ Quang cắm vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn làm cho kiếm ý của hắn phá thể mà ra tản đi một phần kiếm ý của Lý Phong, cảm thấy thân thể có thể di chuyển tuỳ ý. Liền không có nhiều lời, tiến về phía La Phi Yến còn đang đứng chôn chân, dùng một bộ pháp cực nhanh kéo nàng chạy đi.
Chỉ trong phút chốc thân ảnh của hai người liền biến mất.
"Huỷ đồ của ta còn muốn chạy?." Lý Phong chán nổi gân xanh, đứng phắt dậy muốn đuổi theo, đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
Người kéo hắn là lão đạo sĩ Toàn Cơ Tử.
"Lý Phong, người ta cũng chỉ là tiểu cô nương mà thôi ngươi đừng hại người ta." lão đạo sĩ khuyên nhủ.
Cảm thấy đối phương vẫn còn giận, lão liền bồi thêm mấy câu.
"Cũng chỉ là quyển từ điển a, ở đạo quan của ta vẫn còn rất nhiều, nếu có thời gian ta sẽ lấy về cho ngươi.
Lý Phong nghe được vậy thì ngẩn người ra, hắn cười lên một tiếng rồi lấy xuống cái bát sứ ở trên đầu đặt lên bàn.
Còn chưa để Toàn Cơ Tử nói hết cái gì, đã biến mất giữa đám người.