Chương 16: Đụng độ
"Các ngươi đi trước đi, ta còn muốn đọc thêm một chút."
Nhưng mà cái tên tiểu tử Lý Phong không có hiểu ý của lão Mã. bình chân như vại tiếp tục đọc sách, cái con hàng này như thể bước vào cảnh giới vô ngã.
"Đọc sách bỏ ăn sao, ta nghĩ cái thằng này trước khi học được diệt ma thì đói c·hết rồi... ý lộn hắn là cao thủ, khả năng nhịn đói chắc hơn hẳn người thường a." Lão Mã thầm nghĩ.
Đạo trưởng nhìn thấy biểu lộ của lão Mã, rồi nhìn qua Lý Phong liên hiểu ý lão muốn làm gì.
Liền nhanh chóng đi đến, chụp một bàn tay lên quyển từ điển, đóng nó lại.
Còn đang đọc say sưa thì bị làm phiền, đã lâu lắm rồi hắn mới chăm đọc sách như thế này nha, lúc này lại có người q·uấy n·hiễu hắn, Lý Phóng thực sự cảm thấy bực bội.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bản mặt của lão đạo sĩ
"Đọc hết thì cũng không thành tài được đâu a, chi băng theo chúng ta đi ăn cái đã."
"Ta..." Lý Phong nghe lão đạo sĩ nói vậy, miệng như đớp phải con ruồi, hắn muốn đứng dậy phản bác "Ta có hệ thống nha."
Nhưng hắn vẫn là nhịn được.
"Người là sắt cơm là thép, ta nhìn ngươi từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có ăn gì chi bằng theo chúng ta ra ngoài một lát."
Nói xong, lão lại liếc một cái về phía lão Mã, khoé miệng gương lên.
"Dù sao, hai cái thân già này vẫn cần tiểu tử ngươi bảo hộ nha,"
Lý Phong nghe một cái liền hiểu, đành phải thờ dài một hơi, đóng lại quyển từ điển, nhét vào trong người.
Hắn thật sự là muốn nhanh chóng đọc hết a, nhưng ai bảo hắn là thanh niên gương mẫu xả thân vì nghĩa đây.
Hắn bước về khía cửa quay lưng về phía hai người mà nói vọng lại.
"Đi thôi."
Hắn có cảm giác hôm nay đi ra ngoài, là không có ân lành
...
Hôm nay La Phi Yên tâm tình không tệ, nàng đến Thanh Liên thành du lịch đã được gần một tháng.
Nàng bây giờ không có mặc bộ quần áo nữ giả nang trang như này hôm qua, vì bộ quần áo đó đã bị Lý Phong làm bẩn mất rồi, hộ lý của khách sạn Tam Dương vẫn còn chưa giặt xong nha, thế là đành bận một bộ nữ trang đi ra ngoài.
Nàng là trốn cha mẹ ra ngoài ngao du thiên hạ, đột nhiên nghe được tin đồn ở đây có một toà thiên cơ lâu kỳ bí làm một vị cô nương cả ngày chỉ quanh quẩn bên bôn vách tường như nàng nổi lên hiếu kỳ.
đến được đây nàng quả thật là trăm nghe không bằng một thấy, nghe được rất nhiều thứ hay ho về giang hồ.
Cả quãng thời gian này đối với nàng quả thực là vui sướng nhất.
Mặc dù là hoàng hoa đại khuê nữ, nhưng trong nội tâm của nàng vẫn là máu phiêu lưu, vì thế đến bây giờ nàng vẫn chưa có ý định về nhà.
"Lão gia và Phu nhân chắc hẳn là đang lo lắng cho tiểu thư rất nhiều."
Đang đi dạo phố, Lăng Từ Quang đang đi bên cạnh nàng liền nói lên một câu làm nàng mất cả hứng.
"Ta biết, nhưng thế giới bên ngoài quả thật rất vui a, bây giờ quay về thể nào cũng bị cha mẹ ta trách phạt, nếu như vậy chi bằng đi lâu hơn một chút."
La Phi Yên quay lại nói, nàng lè ra cái lưỡi đỏ thắm qua bờ môi mọng nước, biểu lộ đáng yêu trước mặt Lăng Từ Quang.
Lăng Từ Quang cũng không nói cái gì, chỉ làm yên lặng nhìn tiểu thư của mình.
"Hừ đầu gỗ," Trêu ghẹo tên hộ vệ của mình, nhưng tên này giường như là nặn ra từ đất sét, chẳng làm ra biểu lộ gì làm nàng mất cả hứng.
Đi được một đoạn, hai người từ lúc nào đã đi vào khu chợ bán thức ăn.
Mùi thức ăn từ hàng quán bốc lên nóng hôi hổi truyền vào mũi của nàng, mặc dù từ sáng đã ăn qua điểm tâm nhưng vẫn không thể làm cho La Phi Yên nhịn được liếc nhìn một cái.
Con đang lần theo phương hướng mà hương thơm truyền đến, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện làm cho ánh mắt của nàng trầm xuống.
...
"A... từ hôm qua đến giờ ta vẫn chưa biết đại danh của tiền bối nha."
Lý Phong lúc này đang cùng ba người ngồi tại bàn của một quán mỳ gạo, trên bàn hắn đã để ra quyển từ điển từ lúc nào, vừa chăm chú đọc từng chữ, vừa ăn mỳ, vừa nói chuyện.
"haha, tiểu tử, ta biệt danh là Toàn Cơ Tử sống ở chân núi Hạ Lăng Sơn a, mọi người ở đó đều gọi ta là Tam thúc."
"nha... vãn bối tên Lý Phong, là người Thanh Liên thành, người ở đây đều gọi ta Lý đại phu."
Lý Phong hút lên một sợi mỳ gạo, liền hời hợt đáp lời lão Đạo Sĩ.
Mã Văn Tài không có nói gì, vẫn còn gắm đầu vào tô để húp mỳ.
ngồi đối diện nhìn biểu hiện ngờ nghệch của Lý Phong, Toàn Cơ Tử chỉ có thể lắc đầu cười một cái, cái tên tiểu tử này tu vi võ học khủng bố, nhưng từ đầu tới cuối đều không có bộ dáng của thế ngoại cao nhân.
"Hoặc có thể là phản phác quy chân trong truyền thuyết đi." Toàn Cơ Tử thầm nghĩ.
Còn đang đánh giá Lý Phong, đột nhiên lão nhìn thấy cái gì, liền đụng đụng vào tay của hắn mà hỏi.
"Tiểu tử, cô nương kia là người quen của ngươi sao? nãy giờ ta thấy nàng cứ nhìn ngươi chằm chằm ánh mắt như cái tiểu quả phụ nha."
Lý Phong như nghe phải truyện cười liền nói.
"A tiền bối, ta từ trước tới nay vẫn là cái độc thân cẩu, chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, làm gì có bạn khác giới."
Hắn cười ha ha, thuận theo ánh mắt của lão đạo sĩ mà quay lại.
Đập vào mắt hắn chính là La Phi Yến.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Lý Phong lúc đầu còn không có nhìn ra nàng, chỉ cảm thấy quen quen, nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Từ Quang, hắn trợt ngẩn người ra.
"A, nàng hôm qua là nữ giả trang nam? thảo nào."
Là Phi Yên vừa nãy đi vào chợ thức ăn liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Lý Phong, còn chưa dám xác định có phải là hắn hay không, vẫn còn nhìn chằm chằm, đang định đi đến gần để nhận dạng đối phương thì hắn đã quay đầu lại.
Hắn nhìn nàng chăm chú, rồi ánh mắt đảo qua hộ vệ của nàng, rồi bày ra biểu lộ kinh ngạc, đứng người lên như muốn rời đi.
"A.. không được... Lăng đại ca mau chặn hắn lại."
Lý Phong vừa định bỏ chạy, thì Lăng Từ Quang vốn đứng cạnh La Phi Yên đã rút ra trường kiếm, dùng một tốc độ như thiểm điện phóng đến chỗ Lý Phong.
Trường kiếm đặt lên cổ, Lý Phong mặc dù không có sợ, nhưng hắn vẫn còn muốn điệu thấp a, vì thế đành tiếp tục ngồi xuống bàn.
Đám người xung quanh nhìn thấy một màn này cũng là sợ ngây người, Toàn Cơ Tử và lão Mã thì giật mình một cái.
"Có kẻ dám chĩa kiếm vào cổ hắn?. sợ mình thở hơi nhiều sao.?"
Mặc dù biểu hiện của Lăng Từ Quang vẫn rất là ghê gớm, nhưng hôm qua hai người họ đã chứng kiến qua một màn kinh thế hãi tục mà tác giả là Lý Phong, vì thế người mà họ lo lắng lúc này lại là cái tên tiểu tử không biết sống c·hết đang cầm kiếm kia.
Nhưng nhìn vào bản mặt không tim không phổi của Lý Phong, vẫn nhẹ nhàng tiếp tục ngồi xuống ăn nốt bát mỳ, làm hai lão già cùng lúc thở ra một hơi.
Nhìn thấy Lý Phong không có phản kháng, lại không cảm nhận được chút ác ý nào, Lăng Từ Quang cũng nhẹ nhà tách trường kiếm ra khỏi cổ của Lý Phong, nhẹ nhàng tra lại vào vỏ. đứng qua một bên.
"Ha... để xem ngươi còn chạy được đi đâu."
La Phi Yến vui vẻ nhảy chân sáo tiến đến, hôm nay quả thật là cao hứng, bắt được kẻ ngày hôm qua làm nhục nàng...ý lộn...vấy bẩn?...nhầm...làm nàng sinh khí...
Nàng đi đến gần còn chưa định nói gì, đột nhiên Lý Phong đã hô lớn với chủ quán.
"nha... chủ quán, mang cho ta một bình trà, một túi kẹo lạc a."
"Ngươi định làm gì." La Phi Yên nhíu mày, mắt đẹp chớp chớp liên hồi, tựa hồ không hiểu cử động của đối phương.
Rất nhanh, chủ quán đã lấy ra một ấm trà và một túi kẹo lạc để lên bàn ăn của ba người.
Chỉ thấy Lý Phong quay mặt lại, chém đinh chặt sắt nói.
"Nam nhi đại trượng phu, có làm có chịu."
"Ngày hôm qua ta phun vào người cô nương một ngụm trà, vậy hôm nay ta cho cô nương phun lại ta, từ nay chúng ta không ai nợ ai."
Nói xong, nhắm hai mắt lại, giương ra hai tay, làm ra bộ dạng ta sẽ chịu trách nhiệm.
"A... Ta.!"
La Phi Yên không biết phải nói gì, nàng lúc nãy còn chưa nghĩ ra cách nào để trừng phạt cái tên lỗ mãng này, bây giờ hắn lại thể tiện ta đây là lợn c·hết không có sợ bỏng làm cho nàng bối rồi.
Trong đầu bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng nàng cầm lên tách trà húp một ngụm rồi lại cắn một miếng kẹo lạc rồi phun đầy người cái tên này, hoàng hoa khuê nữ như nàng làm sao có thể làm được việc này.?
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn không hề sợ sệt gì a, làm cho nàng cảm giác như đánh một quyền vào không khí.