Chương 12: Tá thi châu
"Tiền bối nói vậy là có ý gì? chẳng phải ngài nói là chính hắn g·iết phụ thân của mình hay sao.?" Lý Phong cười nói.
Lão đạo trượng nghe thấy Lý Phong hỏi vậy, chỉ lắc đầu một cái, tay bèn luồn về phía sau của đầu lâu của Ngô Lão gia tử.
Một thoảng cử động, mọi người trong căn phòng liền nhìn ra được vị đạo trưởng này lấy ra từ trong hộp sọ của Ngô Lão gia một hạt châu đen ngòm.
"Cái này là?" Lý Phong nhìn vào hạt châu trên tay vị đạo trượng, miệng nhỏ giọng hỏi.
Lão đạo trưởng xấu hổ nói.
"Cái này là tá thi châu, là một vậy để luyện cương thi, những tên thuật sĩ tà đạo thường cho người mà hắn muốn luyện thi ăn phải cái này, người ăn phải sau một hoặc hai ngày sẽ bị tá thi châu chạy lên não bộ, làm họ mất tự chủ của cơ thể, rồi sau khi tắt thở hạt châu này sẽ nghe theo quyền điều khiển của người nắm giữ ấn ký, nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn."
"Còn đám oán khí trên người của Ngô Tiểu Tử kia, chắc hẳn là bị kẻ luyện thi dẫn đạo cho bám vào cơ thể. từ đó oán khí nồng nặc này lại vô tình bám vào người của ngươi."
"Thường thì cương thi sau khi bị tá thi châu điều khiển, sẽ điên cuồng g·iết người hấp thụ thuyết nhục của nhân loại, tiến cảnh cực nhanh,"
"Nhưng chỉ sau một tuần lễ, cơ thể của cương thi sẽ dần dần mục rữa, tất cả quỷ khí sau khi nó hấp thụ huyết nhục của nhân loại lại bị tá thi châu hấp thụ."
"Kẻ nuôi thi sẽ dựa vào quỷ khí sau khi bị tá thi châu hấp thụ, dùng nó để tu luyện."
Nghe lão đạo sĩ nói vậy, Lý Phong hơi cảm thấy nghi hoặc, nếu là như vậy, Ngô Quốc Huy chắc chắn không phải người làm ra chuyện này, vì hắn đã nhìn ra tên này trong người không có một chút lực lượng nào cả, là một người không thể bình thường hơn.
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi lại Lão Đạo sĩ.
"Tiền bối, nếu như vậy, chắc hẳn là có hắc thủ sau màn a, ta làm hỏng chuyện của hắn rồi, liệu hắn có tìm ta báo thù không.?"
"Có thể a." Lão đạo sị gật đầu một cái biểu thị đồng tình với suy nghĩ của Lý Phong, rồi hắn nhìn vào hạt châu đen ngòm, bõng nghĩ đến một việc, làm hắn trợn cả mắt.
"Cái hạt châu này... chắc không phải là bùa đòi mạng đâu a, kẻ luyện thi này ta có thể thấy được thực lực của hắn cũng không phải dạng vừa... nếu vậy thì."
Rồi lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Phong với một ánh mắt trìu mến, như một vị trưởng bối hiền từ.
"Tiểu Hữu, hay là ngươi giữ lại hạt châu này đi, dù sao ở đây thực lực của ngươi là cao nhất a, kẻ kia đến tìm hạt châu chắc cũng không đấu lại ngươi đâu a."
Nói xong, hắn vội chạy đến nhét hạt châu vào tay của Lý Phong, làm cho hắn một hồi không biết nói gì.
"Làm sao phải phiền toái như vậy, chẳng phải phá đi hạt châu này là xong rồi hay sao?."
Nói xong, Lý Phong hoá chỉ thành kiếm, ý định bổ hạt châu ra làm đôi.
Lão Đạo sĩ nhìn thấy cử động của Trần Lăng, mồ hôi lạnh chảy ra, vội vàng ngăn cản hắn.
"Ấy đừng đừng,"
Lão Đạo Sĩ quả thực suýt chút nữa tè ra quần, muốn luyện được hạt châu này, theo điển cố là phải đồ mấy toà thành a, nếu nó bị bổ ra, oán khí thoát ra quả thực là bay lên tận chín tầng trời rồi, lúc đấy thì hậu quả như thế nào hắn cũng không dám nghĩ.
Tay hắn vội vàng che lại hạt châu, không cho Lý Phong làm bậy.
Lý Phong nhìn thấy cử động của đạo trưởng, liền nghi hoặc hỏi.
"đạo trưởng làm gì vậy, chẳng phải huỷ nó đi là nguy cơ sẽ mất hết hay sao, ta cũng bớt đi một chút rắc rồi."
Nghe thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Lý Phong nói như vậy, lão đạo sĩ bực mình vỗ đầu hắn một cái, bực tức nói.
"Ngươi cái tên điên này, luyện được ra một hạt châu như này, hàng vạn người đã phải ngã xuống đấy, quỷ khí bên trong nó tích tụ ngươi không tưởng tượng được đâu, nếu mà hạt châu bị huỷ, oán khí tràn ra ngoài chắc chắn sẽ biết cả toà Thanh Liên thành này cương thi hết." lão đạo sĩ quát.
"Thật như vậy," Lý Phong hít vào một ngụm khí, mau trong rụt tay lại, cẩn thận lau chùi lại hạt châu xem nó có bị tổn hao gì không.
"Thật tốt vẫn còn hoàn hảo."
"cái món đồ này a, như là cầm một quả bom h·ạt n·hân, mà là cái loại v·ũ k·hí s·inh h·ọc a." Lý Phong tặc lưỡi.
Hắn nhớ đến kiếp trước nhìn qua phim zombie, nếu mà quỷ khí của hạt châu này biến cả vạn người thành cương thi, thì hậu quả thật sự không thể đong đếm.
Mà đám cương thi này cũng không phải là bình thường, mỗi một con đều là mình đồng ra sắt, đao thương bất nhập a.
Vội vàng cất đi hạt châu, hắn thề phải đem nó chôn ở một nơi thật xa.
Nhìn thấy Lý Phong cẩn thận như vậy, lão đạo sĩ cũng thở dài một hơi, thật may là hôm nay hắn bắt gặp Lý Phong, lại còn bắt chuyện hắn nếu không chắc chắn lão cũng không sống qua được đêm nay.
Cẩn thận cất đi hạt châu, Lý Phong nhìn thấy đám người còn đang nằm ở dưới đất, liền vung tay một cái giải huyệt cho bọn họ, nói.
"Các người trở về đi, đừng tiết lộ ra chuyện này, cẩn thận mang hoạ sát thân." Lý Phong lạnh lùng nói, dù sao hắn cũng không thích để lộ ra thực lực của mình, vì thực lực là sẽ mang đến rắc rối, vì thế đánh cho bọn họ một chút uy h·iếp.
đám người đưa tang nghe được Lý Phong thả mình đi, vội gật đầu rối rít, rồi kéo nhau đi, qua đợt này, chắc hẳn bọn họ cũng không dám ở lại Thanh Liên thành, nơi này nước quá sâu.
Lúc này chỉ còn lại Ngô Quốc Huy đang quỳ rạp xuống nền nhà mà khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Cha ta, vợ ta... đều c·hết rồi.."
"Haizz, là một kẻ đáng thương." lão đạo sĩ nhìn thấy thảm trạng của hắn, một cỗ lòng đồng tinh dâng lên, nhưng không biết phải làm gì, chỉ âm thầm lắc đầu.
khóc một lúc, Ngô Quốc Huy ủ rũ đững dậy đi ra ngoài, lạc lõng đi về trong màn đêm.
Nhìn thấy hắn đã đi xa, lúc này lão Mã vẫn còn đang đứng xem kịch, vội vàng chạy về phía Lý Phong mà hỏi.
"Lý Phong, ngươi từ đâu luyện được bản lĩnh như vậy?. oa, mấy chiêu vừa rồi thực sự là oai phong, tiểu tử ngươi cứ như biến thành thành người khác vậy."
Nghe lão Mã liên tục hỏi, Lý Phong cũng không biết nói gì, chỉ gãi gãi đầu nói.
"haha, điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Lão Mã nghe thấy hắn nói vậy, cười cười vỗ vào đầu vai của hắn, miệng cười đùa.
"Điêu trùng tiểu kỹ cái gì a, ta nhìn còn thấy khủng bố như cao thủ võ lâm a, nếu đây mà là điêu trùng tiểu kỹ, vậy thì đám người giang hồ kia sâu kiến cũng không bằng rồi."
Nghe thấy lão Mã thổi mình như vậy, Lý Phong cũng không biết phải giải thích thế nào, liền ập ừ gãi đầu một cái, muốn lái qua truyện khác.
Lão đạo sĩ nhìn thấy hai người kẻ nói ta đỡ, âm thầm đánh giá Lý Phong một cái.
"Võ công cực cao, tâm tính hồn nhiên ngây thơ, mặc dù có thực lực mạnh nhưng không hề toát ra ánh mắt nhìn nhân sinh như sâu kiến, là một tiểu tử tốt, đáng để kết giao."
Nhìn hai người một hồi, lão bèn làm ra quyết định, tiến đến.
"Tiểu tử, chúng ta gặp nhau đúng thật là có duyên a, ngươi cứu ta một mạng, vậy để ta nhìn qua tướng số của ngươi coi như là trả công được không."
Còn đang nói chuyện với lão Mã, Lý Phong nghe thấy vậy vội quay người lại, cười nói.
"a nha, đạo trưởng, ta cũng có nghi hoặc muốn ngươi chỉ giáo nha."
"Truyện gì," lão đạo sĩ hỏi.
Chỉ thấy Lý Phong chỉ lên mặt mình, mà hỏi.
"Ngài xem bát tự của ta có thể lấy được lão bã xinh đẹp và giàu có không, ta một thân lang bạt quả thực có chút cực khổ a."
Nghe thấy Lý Phong nói vậy, lão đạo sĩ liền nheo lại ánh mắt, nhìn qua đường vận khí trên mặt của Lý Phong.
Cả ba người không ai phát ra một tiếng động, một lúc sau lão đạo sĩ mới nói.
"Ngươi a, quả thực là có thể lấy được lão bà sinh đẹp và giàu có, nhưng đường tình duyên gặp nhiều trông gai nha, ngươi phải biết giữ gìn."
"Thật?" Lý Phong vui vẻ nói, hắng quả thực chỉ là nói chơi, nhưng khi nghe được câu nói chắc chắn của lão đạo sĩ, hắn vẫn rất là cao hứng.
Ước mơ của hắn vẫn luôn là cưới phú bà sinh đẹp, một đường nằm ăn chờ c·hết.
Sau bao nhiêu năm lang bạt, lúc này hắn chỉ muốn tìm một chỗ để dựa dẫm ^_^!