Chương 11: Không phải ta
Ngô Quốc Huy lúc này miệng ú ớ không nói ra câu, chỉ hoảng loạn chỉ về phía cái quan tài đã bị Lý Phong chẻ thành tám đạm, ở đó còn có t·hi t·hể của lão Ngô.
Cử động của đám người cũng va phải sự chú ý của Lý Phong.
Hắn vô ý quay mặt về phía t·hi t·hể lão Ngô.
Lúc này, hắn chỉ thấy t·hi t·hể của lão đã thẳng tắp mà đứng dậy từ lúc nào, lông trắng đã mọc ra khắp mặt, đang dùng một tốc độ chậm chạp bắt đầu di chuyển thân thể.
Nó nhẹ nhàng đẩy ra đống gỗ vương vãi xung quanh thân thể của mình, nhè nhàng nhảy một cái về phía lão đạo sĩ, người đang đứng gần với nó nhất.
nó chỉ nhảy nhẹ một cái, nhưng tốc độ lại cực nhanh, lão đạo sĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó tiếp cận, chỉ một hơi thở nữa thôi chắc chắn lão sẽ bị nó t·ấn c·ông.
Lý Phong giật mình một cái, hắn phản ứng cực nhanh ngón trỏ liền chìa ra, một luồng kình lực liền bốc phát, phóng thẳng đến vùng eo của cái xác lông trắng kia.
"Phốc."
Con cương thi còn đang nhảy bổ vào lão Đạo sĩ, liền bị chỉ pháp của Lý Phong đánh chúng, đòn đánh như rời sông lấp biển đánh nó bay ra khỏi căn nhà của nghĩa trang, sụp đổ cả một vách tường.
Lúc này chỉ thấy con bạch cương đã bị Lý Phong đánh bay ra khỏi căn nhà, nhưng khi nó thân thể của nó hạ cánh xuống một ngôi mộ mấy xây, liền đứng bật người dậy như thế lứng nó có gắn lò xo, ngay lập tức lại nhảy bổ vể phía lão Đạo sĩ một lần nữa.
Hình như đòn vừa rồi của Lý Phong, đối với nó không có một chút tác dụng, chỉ là rách đi một chút ý phục còn da thịt không hề bị tổn thương.
ở chỗ quần áo bị sẽ rách, còn nhìn thấy một vùng da đã bắt đầu chuyển qua màu tím, mình như con bạch mao cương thi này đang bắt đầu tiến hóa lên tử cương.
lão Đạo sĩ vừa giật mình hoảng hốt, còn chưa biết làm gì thì đã thấy thân thể của cương thi b·ị đ·ánh bay ra màn đêm, nhưng còn chưa kịp tỉnh hồn thì lại tiếp tục thấy nó lại nhảy về phía lão.
"dai như đỉa."
Lý Phong nhíu mày, lại nhìn về phía Ngô Quốc Huy còn đang kịch liệt giãy giụa hình như muốn thoát khỏi tay của mình, hắn liền tiện thể điểm vào yếu huyệt của hắn,
Tiếp tục bị điểm huyệt thêm một lần nữa, quý tử của lão Ngô tiếp tục lằm xụi lơ xuống mặt sàn.
Lão Mã lúc này cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên lão thấy n·gười c·hết sống lại, da gà đã nổi lên khắp người, chân run run muốn chạy nhưng nó lại không nghe theo cơ thể lão.
lão đạo sĩ thấy cương thi tiến về phía mình, sợ hãi chạy về phía Lý Phong cầu hắn che chở cho mình.
Lý Phong thấy lão đạo sĩ chốn về sau mình thì cũng không có để ý gì, hắn chỉ quay đầu về phía con cương thi lông trắng kia, nhếch miệng cười một cái.
"Để xem mày đỡ được chiêu này không,?"
Lý Phong bắt đầu vận lên nội lực giơ lên hai tay của mình thành hình dấu X, ngón trỏ và ngón giữa của cả hay tay đều chụm lại vào nhau.
Chỉ thấy kiếm ý từ người hắn tỏa ra bốn phương tám hướng, nhập vào từng cành cậy ngọn cỏ bên trong nghĩa trang.
Những ngọn cỏ này hình như nghe xuôi theo dòng nội lực từ hắn, đều bắt đầu hóa thành từng thanh bảo kiếm.
Con cương thi thì vẫn đang nhảy đến, chân đạp vào mấy ngọn cỏ chứa kiếm ý của Lý Phong, da trên bàn chân bắt đầu bị xé toạc, rạch ra cả xương trắng.
"Vạn Vật Hóa Kiếm."
Lý Phong vung ra hai tay, kiếm ý trên mấy ngọn cỏ lúc này đột nhiên bắt ra như mưa tên, nhắm thẳng con bạch mao cương thi.
Chẳng mấy chốc, quần áo liệm của cương thi đã bị kiếm ý lột đi, lộ ra một khoảng da thịt từ bụng đến cổ đều đã chuyển qua màu tím, nếu không nhanh chóng tiêu diệt nó sớm, chẳng mấy chốc nó sẽ hóa tử cương đi mây về gió, phiêu dật như quỷ thần.
Kiếm ý như mưa rào chút xuống, mỗi đường kiếm đi qua, đều lấy đi một chút ra thịt của nó.
kỳ diệu là mưa kiếm này chỉ tổn thương duy nhất thân thể của cương thi, không hề làm cho cây cối xung quanh cương thi có một chút xây xát.
"Gừ Gừ."
nhưng cơn mưa kiếm này cũng không thể làm chậm lại bước nhảy của nó, chỉ thấy nó gào lên một tiếng, nhảy bổ một bước xa về phía Lý Phong.
Hai tay nó chìa ra ma trảo, móng tay dài ngoằng về phía hắn, bộ móng vuốt này mơ hồ nhìn ra được có thể cắt qua một tấm thép dày.
"Còn quá chậm."
Thấy hiệu quả không như ý, Lý Phong tiếp tục làm ra thêm một động tác, điều khiển luồng kiếm ý như mưa rào quấn thành một c·ơn l·ốc x·oáy, bao bọc lấy con cương thi đang lao như bay về phía hắn.
Lốc xoáy như con mãng xã, nhanh chóng vờn quanh, cuốn lấy cương thi đang bay về phía Lý Phong mà bao vây nó lại, chỉ sau một thoáng từng tầng da thịt của nó đã bị kiếm quang gọt đi, những gì còn lại chỉ là bộ xương trắng lơ lửng trên không trung.
"Tinh."
"Chúc mừng chủ nhân đã tiêu diệt cương thi, công thêm 7 điểm vào hệ thống."
"Điểm hệ thông của chủ nhân, hiện tại là 10006.
"được rồi."
Cảm thấy cương thi đã bị tiêu diệt, Lý Phong thở dài một hơi rồi thu chiêu.
chiêu vừa rồi là Vạn Vật Hóa Kiếm, một chiêu trong đại hạo q·uân đ·ội kiếm thuật, xuất hiện sau khi Lý Phong nâng cấp nó lên viên mãn.
Hắn từng rất tò mò xem chiêu này khi dùng với đối thủ mạnh thì sẽ như thế nào, không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng qua, cảm giác cũng khá là bá đạo, nếu như da thịt của con cương thi kia không có cứng như sắt thép, rất có thể nó đã bị tiêu diệt từ loại kiếm đầu tiên
kiếm quang rút đi, Mảnh xương của lão Ngô vẫn khồng thứ gì nâng đỡ, liền rơi xuống mặt sàn nhà, vỡ ra thành từng mảnh.
đầu lâu của lão không biết vì vô tình hay hữu ý, lăn lông lốc về phía quý tử Ngô Quốc Huy còn đang nằm sụi lơ dưới đất.
"ô..ô"
Ngô Quốc Huy nhìn thấy sương sọ của cha mình lăn đến trước mặt, nhìn vào cái đầu lâu nhểu ra bốn cái răng nanh dài ngoằng và trắng hởn làm hắn muốn hét lên kinh hãi, nhưng vì đã bị Lý Phong điểm huyệt nên chỉ ú ớ nói.
từ dưới hạ thân đã bắt đầu chảy ra một dòng chất lỏng ấm nóng.
Lão đạo sĩ và Mã Văn Tài lúc này chỉ nhìn Lý Phong đứng phiêu dật giữa sảnh đường như tiên nhân.
cảnh tượng vừa rội thật sự khiên hai người phải lau mắt mà nhìn.
Còn chưa kịp cho Ngô Quốc Huy có cơ hội bớt hoảng loạn, Lý Phong đã giơ tay lên, một cỗ hấp lực lại xuất hiện, thân thể nặng nề của tên quý tử lại một lần nữa bay đến tay của Lý Phong.
Làm ra một loạt động tác, mở ra khiếu huyệt chó đối phương, nhưng hai chân của Ngô Quốc Huy bây giờ đã sụi lơ vì kinh hoàng tột độ, không còn dám giẫy dụa.
Lý Phong bày ra ánh mắt coi thường tên này, một lúc sau hắn liền mở miệng, giọng nói đi qua cổ họng có phần khàn khàn như ma thần đi ra từ địa ngục.
"Nói, tại sao ngươi lại muốn g·iết cha của mình.?"
"Ta...Ta," nghe được Lý Phong hỏi, Ngô Quốc Huy giật mình một cái, miệng ngập ngừng một lúc.
Rồi đột nhiên hắn lại mạnh miệng.
"Ta không có, cha ta rõ ràng bị ngã xuống đất đập đầu c·hết."
Lý Phong nheo mắt lại, cảm thấy con hàng này thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tay trái của hắn nắm lấy vạt áo của đối phương, tay phải thì giơ lên đánh ra một chưởng.
Chỉ thấy cả toà nửa cái vách của căn nhà trong nghĩa địa b·ị đ·ánh cho đổ sụp, bụi đất bay tứ tán, đám người kia sau khi nhìn thấy cử động của Lý Phong đều há hốc mồm.
Làm xong động tác, Lý Phong nhìn về Ngô Quốc Huy, hỏi tiếp.
"Muốn nói thật chưa, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thoả đáng, thì thật xin lỗi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng c·hết."
Ngô Quốc Huy về nửa căn nhà b·ị đ·ánh cho đổ sụp, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, miệng chỉ dám ú ớ.
"Ta... Ta không có g·iết cha ta."
"Còn giảo biện." Lý Phong thật sự đã mất hết kiên nhân, tay phải kết thành kiếm chỉ, nguốn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của tên quỷ tử này.
Nhưng đột nhiên một giộng nói vang lên khiến hắn dừng lại hành động của mình.
"Gượm đã."
Lý Phong đình trỉ lại động tác, nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy lão đạo trưởng còn đang cầm lên cái đầu lâu của Ngô Lão Gia tử, nhìn về phía hắn.
"Tiền Bối?" Lý Phong thu lại tay của mình, nghi hoặc nhìn về phía lão.
"Hắn thật sự không g·iết cha của mình."? Lão đạo trưởng khuôn mặt hơi xấu hổ nhìn Lý Phong mà nói.
"Hả." Lý Phong nghi hoặc nhìn đối phương, nhưng một lúc sau lại tằng hắng một cái, thả tay ra khỏi vạt áo của Ngô Quốc Huy.
Hắn gãi gãi cái đầu nhỏ của mình mà hỏi lại lão đạo trưởng.