Chương 10: Cương thi
Lý Phong vẫn còn đang đứng ở một bên sờ sờ lấy cái cằm, khi nhìn thấy Ngô Quốc Huy định động thủ với lão đạo sĩ thì đột nhiên hắn làm ra cử động.
chỉ thấy hắn xòe hai bàn tay ra, vô hình đạn khí bắn ra đụng vào thân thể của đám người đang giằng có.
Bọn họ b·ị đ·ánh bất ngờ vào yếu huyệt, chỉ thấy toàn thân vô lực, nằm sạp xuống đất, buông ra lão đạo sĩ.
đây là một loại điểm huyệt khá là cơ bản, kết hợp với nội công thâm hậu của Lý Phong, có thể đẩy cho chân khí ngoại phóng, cách không mà điểm huyệt đối thủ.
kết hợp với việc hắn cũng là thấy thuốc, trên cơ thể con người có bao nhiêu yếu huyệt, hắn đều thuộc như lòng bàn tay, vừa nãy ra tay hắn chỉ là điểm vào yếu huyệt của đám người, không phải tử huyệt, chỉ làm cho bọn họ mất hết sực lực mà thôi.
đạo sĩ thấy đám người còn đang giằng co với mình đột nhiên đều ngã xuống mắt chừng chừng mà nhìn lão, liền hiểu ai đã làm chuyện này, liền gật đầu với Lý Phong một cái.
Không còn người cản trở, đạo sĩ vội vã tiến đến quan tài, hít vào một hơi thật sâu, con dao phay trên tay đã cầm thật chặt có chút run rẩy.
Dù sao hành nghề đã lâu, từ khi bắt đầu học nghệ đến nay đều là dựa theo sư phụ chỉ dạy mà làm vài việc bói toán, đoán xu thịnh, cát hung, chứ lão cũng không hề biết đến việc bắt yêu ma quỷ quái.
Việc lão biết được Ngô lão sẽ biến thành cương thi từ việc nhìn vào oán khí bám trên người Lý Phong, hoàn toàn là do ông ta từng đọc trong điển địch của sư phụ để lại.
Mặc dù chưa gặp qua cương thi lần nào, nhưng lão vẫn có lòng tin tuyệt đối với vị sư phụ đã tạ thế của mình, đơn giản vì một thân bản lĩnh bói toán của lão là học được từ sư phụ.
"Trong điển tịch ghi lại, chỉ cần trước khi cương thi hóa hình, chặt được đầu của nó thì sẽ không có chuyện gì sảy ra."
Đạo sĩ cẩn thận tỉ mỉ mở ra nắp quan tài đang định giơ lên con dao để chém đầu lão Ngô... thì một cảnh tượng làm cho ông ta phải lùi lại.
Lý Phong nhìn thấy biểu lộ kinh hoàng trên khuôn mặt của đạo sĩ, liền một bước tiến đến nhìn vào trong quan tài.
lúc này hắn chỉ thấy một ông già thật thà phúc hậu nằm nhắm mắt ở trong áo quan có chút giống một người đang ngủ trưa, nhưng chỗ quái lạ là móng tay người này cực dài, cơ hồ phải dài đến 5 phân có thừa.
người ngày mặt một thân áo niệm màu trắng có chút dài, nhưng những chòm lông trắng toán từ trong người không ngừng tủa ra bên ngoài khiến cái áo niệm trắng toát cũng không thể che đi được, khuôn mặt của lão lúc đầu còn hiền hậu những chỉ mấy giây sau đột nhiên héo úa, miệng ẩn ẩn dã mọc ra bốn cái răng nanh dài ngoằng, chọc ra khỏi miệng.
mọi thứ thay đổi sảy ra với ông già trong quan tài, lúc này đều có thể thấy được bằng mắt thường.
"Là Bạch mao cương thi, thứ này đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, thảm rồi!."
lão Đạo sĩ lúc này đã dựa lưng vào vách tường mà run rẩy, miệng không ngừng thều thào.
"Đao Thương bất nhập?"
Lý Phong nhíu mày một cái, liền lùi lại hai bước, tay trái vẽ ra một đường trên không trung.
"Chíu chíu,"
chỉ thấy lúc này, chiếc quan tài và bón cái bệ dỡ liền b·ị c·hém thành tám mảnh, t·hi t·hể của lão Ngô thì chẳng mảng may xướt xát chút nào, chỉ thuận theo mảnh gỗ mà ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.
"thật sự là bạch cương a."
Lúc nãy Lý Phong dùng một chút lực lượng của mình, theo hắn biết thì đường kiếm khí này cắt qua đá tảng còn được, mà y như rằng không thể cắt qua t·hi t·hể của lão Ngô, vậy là khẳng định lão đã thật sự hóa thành bạch cương.
Còn đám người đưa tang sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cực kỳ kinh ngạc nhưng không phát nói được lên lời, miệng chỉ hữu khí vô lực ú ớ gì đó.
Lý Phong đột nhiên cảm thấy kỳ quái, không giống với những lời lão đạo sĩ từng nói lúc trước liền quay ra hỏi ông ta.
"đạo trưởng ..... sao ngài bảo rằng n·gười c·hết hóa cương thi, sau khi g·iết người có oán khí mới hóa bạch cương cơ mà, nếu Ngô Quốc Huy vẫn còn ở đây, thì ai mới thật sự đã bị ông ta g·iết.?"
"Ta thật sự cũng không biết, chỉ thấy điển tịch ghi lại là như vậy." Nhìn vào con bạch cương đang nằm dưới đất, lão đạo sĩ nuốt một ngụm nước bọt mà trả lời.
"Vậy chẳng lẽ,?"
Lý Phong quay mặt về phía lão Mã còn đang đứng xem trò vui,
lão bây giờ cực kỳ kinh ngạc vì vừa nhìn thấy Lý Phong dùng tay không vẽ lên không trung lại có thể bổ quan tài ra làm tám đoạn, mà còn kinh ngạc hơn là t·hi t·hể lão Ngô lại không hề hấn gì.
Lúc này lão nhìn vào Lý Phong như thể là trông thấy thần tiên hạ phàm.
"Lão Mã." quét mắt đến Mã Văn Tài, Lý Phong liền nói.
"Dạ... úi gì." còn chưa hết kinh ngạc, lão đã đổi xưng hô với Lý Phong, nhưng đột nhiên suy nghĩ lại, liền xưng hô như cũ.
Lý Phong lắc đầu, không biết lão già này đang suy nghĩ cái gì liền nhanh chóng hỏi.
"Hôm nay đi đưa tang, có ai đã ra về chưa?"
"hả... hình như không có ai được phép bỏ về sớm nha." lão Mã gãi đầu nói.
nghe được lão Mã nói, tay hắn liền chỉ vào đám người đưa tang đang nằm dưới sàn nha.
"Vậy ông thấy trong mấy người này, có thiếu ai không.?"
lão Mã nhìn vào đám người, đầu óc vận chuyện như muốn nhớ lại cái gì rồi đột nhiên lão giật mình nói.
"Vợ của tiểu tử Ngô Quốc Huy hình như không có thấy nha, nàng đâu rồi.?"
Thấy vậy, Lý Phong liền xòe bàn tay ra, một cỗ kình lực vô hình đột nhiên xuất hiện.
Ngô Quốc Huy còn đang mệt mỏi nằm dưới sàn nhà, đột nhiêm cảm thấy muột luồng khí lưu bốc lên từ dưới sàn nhà, đẩy hắn về phía cánh tay của Lý Phong.
chiêu này tên là hư không tiếp vật mà Lý Phong từng học được từ hệ thống, bình thường người có nội công thâm hậu cũng chỉ nâng được vật nặng khoảng 40 cân là cố sức, nhưng Lý Phong lại có thể nhẹ nhõng nhấc bổng cơ thể nặng đến tám chục cân của Ngô Quốc Huy như không.
Lý Phong vừa tóm được hắn, liền chóng dùng tay điểm vào giải huyệt cho Lý Quốc Huy, hắn lúc này chỉ thấy lực lượng của cơ thể đã quay trở lại, hốt hoảng muốn vùng vẫy cơ thể của mình khỏi Lý Phong.
Nhưng mặc cho hắn vùng vẫy thế nào bàn tay Lý Phong như là sắt thép vẫn bám chặt lấy vai phải của hắn.
"giẫy cái gì."
Lý Phong tiện tay vả một cái vào đầu Ngô Quốc Huy, hắn ra tay khá là nhẹ cốt là để tên này bình tĩnh hơn một chút, khi thấy hắn hết giãy giụa miệng liền hỏi.
"Vợ ngươi đâu rồi."
Ngô Quốc Huy sau khi ăn một vả thì đầu như ngàn vì sao đang lấp lánh, đột nhiên nghe thấy giọng nói đanh thép của Lý Phong, vội vàng hồi tỉnh.
"Vợ... vợ ta? từ khi trời tối ta đã không thấy nàng đâu a." miệng hắn lắp bắp.
"sau...sau khi đặt quan tài vào đây, chúng ta để nàng ở lại trông quan, rồi chúng ta và lão Mã ra ngoài ăn chiều, lúc quay lại đã không thấy nàng đâu rồi."
Lý Phong nhìn về lão Mã, ánh mắt như muốn hỏi đối phương chuyện này có thật không.
Lão Mã hấy hắn nhìn mình thì cũng hơi giật mình một cái, liền gật đầu xác nhận.
"Vậy chỉ có thể là... Vợ hắn đã bị cương thi ăn thịt." Lý Phong thì thào nói.
Lão đạo sĩ vẫn đứng một bên nghe, thấy hắn nói vậy liền hiểu ra cái gì, vỗ đầu một cái nói.
"Thì ra là vậy, lúc ta vào sảnh đường, nhận ra đám người này cũng vướng trong người một chút oán khí, mà trong quan tài thì đã có oán khí nồng nặc phát ra,"
rồi lão chỉ về phía Ngô Đức Huy nói.
"chắc chắn vợ tên này đã bị ảnh hưởng bởi oán khí của cha hắn, rồi trong lúc trông quan, không để ý bị cương thi tỉnh dậy ăn thịt,"
"cương thi a, ăn thịt người không nhả xương, chắc chắn vợ hắn đã bị một ngụm nuốt sạch."
Nghe thấy lão Đạo sĩ nói chuyện âm dương quái khí, cái gì mà cương thi, lại còn ăn người không nhả xương là sao? Ngô Đức Huy gào lên quát.
"Nói láo, vợ ta sao lại bị ăn mất? mà ông nói cái gì cương thi quái quỷ, định gạt người sao........ a"
Quý tử của lão Ngô còn đang muốn chửi lão tiếp, đột nhiêm miệng hắn như nuốt phải của chứng vịt, đột nhiên há thật to, chỉ về phía cỗ quan tài đã bị cắt thành tám khối.
Đám người đưa tang nằm dưới sàn nhà hình như cũng nhìn thấy cái gì, cũng bắt đầu nói không ra câu, ú a ú ớ.